Công ty game Thiên Tân gần đây khá bận rộn, Vân Ngữ Tịch tuy không bận rộn như bộ phận thiết kế nhưng cô vẫn lo hậu cần chạy khắp nơi, tranh thủ thời gian uống nước liền nhắn tin cho Phong Tiêu, mở điện thoại ra liền nhận được bức ảnh Phong Tiêu gửi cô, ngón tay anh hình như bị thứ gì đó cào xước, kèm theo một ico đầy ủy khuất.
Cô nhanh chóng nhắn lại: “Sao anh lại bị thương?”
Bên kia lại gửi một icon ủy khuất mấy lượt, sau đó lại ghi: “em không còn yêu anh nữa.”
Nếu để bọn thư ký bên ngoài kia phát hiện đại boss của họ còn có bộ mặt nũng nịu như thế này có lẽ sẽ khiếp sợ, đây còn đáng sợ hơn ngày tận thế, Phong tổng của họ thật sự đã biến thành một con người khác.
Thế giới thay đổi hay là tận thế thật sự sắp tới.
Vân Ngữ Tịch có lẽ đã quen thuộc, liền gửi lại một icon hai con búp bê đang ôm nhau.
Trong phòng làm việc, nụ cười của trên khóe môi của Phong Tiêu không còn phải kiềm chế, một nụ cười vô cùng dịu dàng.
Thời gian gần đây hai người ở cùng với nhau dường như tạo thành thói quen, hai ngày gần đây đều gần sáng mới quay về, hoặc là ở luôn ở trong công ty, nhưng anh sẽ luôn gọi điện về thông báo trước với cô.
Vân Ngữ Tịch nhớ trước kia khi quen Hạ Nhất Đông, hai người có thời gian xa nhau hơn một tháng, cô cũng không cảm thấy cái gì.
Nhưng bây giờ chỉ mới hai ngày không gặp Phong Tiêu, cô đã cảm thấy thiếu thứ gì đó, trong lòng cảm thấy trống trãi.
Phong Vân Vạn Kiếp: “Tịch Tịch, anh nhớ em lắm.”
Đôi mắt Vân Ngữ Tịch cong lên, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra niềm hạnh phúc của cô lúc này: “Ừm, em cũng nhớ anh.”
Phong Vân Vạn Kiếp: “Tịch Tịch, chờ thêm một thời gian xong việc này, chúng ta đi Madives nghỉ phép.”
Phong Tiêu nhìn ảnh đại diện của anh trên ứng dụng, cô gái nghiêng đầu mỉm cười ngọt ngào, bức ảnh này anh trộm chụp cô, càng nhìn càng yêu thích, liền đặt ảnh trên điện thoại và ảnh đại diện.
“Được.” - Vân Ngữ Tịch đồng ý.
Lục Tiểu Hi có thói quen sau giờ dạy ở trường sẽ đến Thiên Tân tìm Hà Bách Niên, cũng không náo loạn bắt anh ta đưa đi đâu, âm thầm nằm ở phòng nghĩ của anh ấy ngắm nhìn người đàn ông của mình bận rộn làm việc, hoặc chạy ra bên ngoài tìm Vân Ngữ Tịch nói mấy câu.
Hà Bách Niên nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đang nằm ngủ trên ghế sô pha, trong lòng vô cùng mềm mại, anh rất vui mừng vì quyết định của mình lúc đó.
Càng nhìn Lục Tiểu Hi, trong lòng anh càng yêu thích cô.
Trước đó ở bên cạnh Sở Nhiên, Sở Nhiên thích mua túi xách, cho nên anh đã đưa thẻ của anh cho cô, thói quen này sau khi quen Lục Tiểu Hi, anh cũng muốn tiếp tục đưa thẻ của mình cho Lục Tiểu Hi.
Không ngờ, cô ấy nhướng mày hỏi: “Sao vây, Hạ đại gia muốn làm kim chủ bao nuôi tôi sao?”
Bị mắng như vậy, Hà Bách Niên vội vàng giải thích: “Em.. con gái các em không thích mua sắm sao, anh chỉ muốn…”
“Hà Bách Niên.” - Lục Tiểu Hi thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm túc gọi tên anh: “Đừng đối xử với em như cách mà anh đối với Sở Nhiên. Nếu em thật sự thích thứ gì đó, em sẽ tự mua. Nếu em mua không nổi, em sẽ tự để dành tiền mua, nếu để dành vẫn mưa không nổi, nó chắc chắn không phải thuộc về em.”
Anh hiểu ý cô, nhưng thật sự anh không coi cô là ai cae, anh chỉ muốn đối xử tốt nhất với cô, nhưng dường như đã dùng sai cách.
Lục Tiểu Hi đương nhiên không phải bạch liên hoa, một giây trước cô tỏ thái độ trịnh trọng, giây tiếp theo lại nhếch môi tiến lại gần: “Đương nhiên, nếu hai người kết hôn thì lại là chuyện khác, nhà của em mẹ của em chính là người nắm giữ nguồn tài chính, anh hiểu ý em chứ?”
Lời này của cô khiến trái tim Hà Bách Niên vô cùng hạnh phúc, có lẽ anh yêu cô vì cô chân thật và không hề kiêu căng.
Ngày chủ nhật, cũng là ngày đại thọ của Trình gia gia, Vân Ngữ Tịch một mình trở về.
Phong Tiêu quá bận rộn sau một chuyến nghĩ quá dài sau tai nạn, quá nhiều việc phải tự anh quyết định với vai trò tổng giám đốc, Vân Ngữ Tịch không hề trách mà còn hiểu cho vị trí của anh.
Phong Tiêu khá tự trách,rõ ràng anh đã hứa là sẽ cùng cô quay về dự đại thọ nhưng cuối cùng anh không thể rời đi được, Vân Ngữ Tịch tỏ ra hiểu chuyện và không hề trách móc.
Phong Tiểu cho người chuẩn bị rất nhiều thứ và nhờ Vân Ngữ Tịch mang đến đó.
Ngồi bên trong xe, nhìn khung cảnh bên ngoài, suy nghĩ như lạc đi, từ khi ông ngoại mất, cô cũng ít khi quay về vì sợ nhìn thấy mọi thứ và nghĩ về chúng.
Cô cho rằng mình là người tốt, vì sao nhà họ Hoàng không thích cô?
Ngay cả người mẹ sinh ra cô cũng ghét cô và cho rằng cô là dư thừa.
Suy nghĩ một chút, chiếc Hummer đậu trước còn hẻm vào nhà Trình gia gia, cháu nội của Trình gia gia là Trình Thành đang đứng đầu hẻm đón khách liền há mồm nhìn chằm chằm vào chiếc xe một cách si mê, đàn ông luôn thích loại xe đầy hoang dã này.
Trình Thành tự hỏi ai là người sở hữu chiếc xe tuyệt vời này.
“Trình ca.”
Vân Ngữ Tịch bước xuống xe, cười tươi gọi một tiếng.
Trình Thành chỉ vào xe, nhìn Vân Ngữ Tịch khen ngợi: “Được nha Tiểu Tịch, rất cừ.”
Vân Ngữ Tịch cười cười: “Đây không phải xe của em.”
“Xe của bạn trai của Vân tiểu thư.” - Trong xe, tài xế nói ra, đối với tất cả nam nhân trẻ tuổi, bất kể là quan hệ thế nào, đều phải bóp chết từ trong trứng.
Trình Thành nghe vậy, nhìn Vân Ngữ Tịch trêu chọc: “Xem ra bạn trai của em có tiền nha.”
Vân Ngữ Tịch cũng không giải thích, trong xe có nhiều quà, liền bảo tài xế lái xe tới phía trước.
Ước chừng hai mươi phút, tài xế không hề thấy Vân Ngữ Tịch đi tới mà lại nhìn thấy người đàn ông cùng Vân Ngữ Tịch ở trước hẻm.
“Xin chào, tôi có thể hỏi Vân tiểu thư đang ở đâu không?” - Người tài xế lịch sự hỏi Trình Thành.
“Không phải đi trước rồi sao?” - Trình Thành ngơ ngác hỏi, vừa rồi có người hỏi mấy câu, hắn liền không để ý Vân Ngữ Tịch: “Sao thế, không thấy người sao?”
Tài xế lắc đầu, hắn chỉ dừng xe ở chỗ này, không nhúc nhích, không có đạo lý Vân Ngữ Tịch đi tới hắn không nhìn thấy.
“Để tôi gọi cho cô ấy.” - Trình Thành gọi cô, nhưng chuông reo hai tiếng thì ngắt máy, khi anh đang định gọi tiếp thì nhận được tin nhắn, nói cô có việc bận, sẽ quay lại sau.
Thấy cô nhắn tin lại, cả hai người đều không để ý.
Lúc này Vân Ngữ Tịch đã bị trói lại, miệng dán băng dính, ai ngờ Hoàng Thiên Quân điên cuồng đến nước này, vậy mà biết cô quay về, đã sớm âm thầm theo dõi. Lợi dụng lúc cô đứng một mình, từ phía sau che miệng kéo đi, đẩy lên một chiếc xe đang đợi sẵn.
Tên đại ca nhìn Vân Ngữ Tịch bị trói, sau đó nhìn Hoàng Thiên Quân hỏi: “Thiên Quân, cậu có chắc chắn sẽ có tiền không?”
“Đại ca, đừng lo lắng. Những thứ khác tôi không đảm bảo, nhưng tôi chắc chắn rằng chủ tịch tập đoàn NY sẽ ngoan ngoãn giao tiền. Chị gái tôi tuy không đẹp đẽ gì nhưng cũng là có sức quyến rũ. Phong Tiêu kia si mê cô ta, đừng nói chúng ta đôi 100 tỷ, ngay cả 200 tỷ hay 300 tỷ, chỉ cần liên quan tới cô ta, hắn sẽ không tiếc.” - Hoàng Thiên Quân khẳng định.
“Haha, thật sao? Xem ra Phong Tiêu kia cũng thật là nam nhân chung tình.” - Tên đại ca thô bỉ nở nụ cười, đưa tay sờ lên mặt Vân Ngữ Tịch: “Da thật mịn màng, không biết mùi vị thế nào?”
Những kẻ trên xe đều hiểu ý của tên đại ca, đều mỉm cười với ý đồ xấu xa, trong nhát mặt nảy ra một số ý tưởng.
“Các người còn muốn có tiền không?” - Hoàng Thiên Quân nói: “Đại ca, trước khi có tiền trong tay, tốt nhất đừng động đến cô ta. Nếu cô ta có chuyện gì ngoài ý muốn, anh sẽ không thể lấy được tiền, lúc đó đừng oán trách.”
“Được rồi.. được rồi..” - Bàn tay tên đại ca thu lại: “Người đã bị trói rồi, bước kế tiếp làm như thế nào?”
Hoàng Thiên Quân nhếch môi, siết chặt tay Vân Ngữ Tịch mở khóa điện thoại, sau đó tìm số điện thoại gửi tin nhắn cho Phong Tiêu, thông báo Vân Ngữ Tịch đang ở trong tay hắn, nếu muốn chuộc người thì phải trả 200 tỷ, nếu dám gọi cảnh sát thì sẽ nhận được một cái xác.
Khi Phong Tiêu nhận được tin nhắn, anh không còn quan tâm đến mọi người xung quanh đang nói gì với anh nữa.
Anh đứng dậy, tìm một nơi yên tĩnh, đầu tiên anh gọi vào điện thoại của cô, nhưng nó reo hai tiếng liền cúp máy, cuối cùng là tắt máy.
Đôi mắt anh nham hiểm và hung ác, sau đó anh gọi một cuộc điện thoại khác: “Cô ấy ở đâu?”
Đối phương cũng phát hoảng, để tránh bị phát hiện bọn họ đứng ở phía xa, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, bọn họ cũng sợ làm cô bị thương nên đã bí mật đi theo.
“Bất kể giá nào, tôi muốn đảm bảo an toán cho cô ấy.” - Phong Tiêu hung hăng nói.
Phong Tiêu vô cùng hối hận, tại sao lại để cô ấy đi một mình, nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì, anh sợ rằng kiếp này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
Vân Ngữ Tịch bị trói trên xe không tài nào thoát ra được, nhìn những người trong xe, cô cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nghe bọn chúng nói chuyện, lòng cô như chìm xuống đáy biển.
Cô tức giận nhìn Hoàng Thiên Quân, vì tiền mà làm đến mức này?
Cho dù ghét cô đến đâu thì họ vẫn có quan hệ huyết thống với nhau.
“Haha, Hoàng Thiên Quân, nhìn chị gái của cậu, ánh mắt sắp bốc hỏa rồi.” - Có người thừa cơ động chạm gương mặt Vân Ngữ Tịch cười lớn.
Hoàng Thiên Quân khinh thường liếc Vân Ngữ Tịch: “Cô tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời,tôi sẽ cho cô bớt đau khổ, nếu không thì…”
Hắn không nói ra lời cuối cùng, nhưng chúng đầy sự đe dọa.
“Ư…ư…” - Cô bị bịt miệng, ư ư không nói nên lời, nhưng xét theo vẻ mặt thì chắc cô ấy không nói được điều gì hay ho.
“CHÁT.”
Hoàng Thiên Quân dùng tay tát vào mặt cô, gương mặt bị tát nghiêng sang một bên, tên đàn ông bên cạnh thừa cơ hội mà chạm vào cô, như thể muốn trải nghiệm cảm giác ấm áp thơm thơ trong ngực, cánh tay ngày càng bất lương.
“Ư…ư..”
Vân Ngữ Tịch liều mạng giãy giụa, nếu những kẻ này xâm hại cô, cô thà nhảy ra khỏi xe mà chết đi.
Có lẽ cô giãy giụa quá mạnh nên tên đại ca liếc mắt nhìn tên đàn ông đang ôm Vân Ngữ Tịch, bảo hắn ta dừng lại.
Hắn ta liền rút tay về, chỉ một chút nữa là thò vào bên trong quần áo.
"Hoàng Thiên Quân, tốt xấu cũng là chị của cậu, cậu xem tát đến sưng mặt rồi." - Tên đại ca vừa nói vừa lướt qua mặt Vân Ngữ Tịch.
"Hừ." - Hoàng Thiên Quân hừ lạnh không đáp.
Chiếc xe chạy đến một bãi rác ở ngoại ô thành phố Nam Sơn, một nơi cực kỳ vắng vẻ, ai đến đều là muốn làm chuyện xấu.
Ở trong làng, người tài xế gần như phát khóc.
Ông chủ bảo hắn đưa Vân Ngữ Tịch đi, cuối cùng chính ông chủ gọi đến nói Vân Ngữ Tịch đã bị bắt cóc.
"Phong…Phong tổng." - Tài xế mang theo tiếng khóc, mất việc là chuyện nhỏ, nếu người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ tự trách mình đến chết mất.
"Trước tiên đừng nói cho người khác biết cô ấy bị bắt cóc, nếu có người hỏi thì cứ tìm cớ là được, đợi có người đến cứu cô ấy mới thôi, có nghe thấy không?" - Phong Tiêu ra lệnh.
Anh sợ trong làng có người của kẻ bắt cóc, quá nhiều người biết Vân Ngữ Tịch sẽ xảy ra nguy hiểm.
Lúc này anh lại cảm thấy cho người thẽo dõi Vân Ngữ Tịch suốt ngày đêm là không sai, ít ra vào lúc này nó có tác dụng.
Chuyện Vân Ngữ Tịch bị bắt cóc, anh đã báo cảnh sát và gửi vị trí của người đi theo cho phía bên cảnh sát.
Anh bây giờ không thể để bản thân rối loạn, dù trong lòng bất ổn, lo lắng đến chết.
Sự hung ác trong lòng dâng lên, nếu Vân Ngữ Tịch xảy ra vấn đề gì, anh sẽ trả lại cho bọn chúng gấp trăm lần, nghìn lần.
Bên kia những kẻ bắt cóc không biết tung tích của mình đã bị bại lộ từ lâu, còn đang mộng tưởng với số tiền 200 tỷ sẽ khiến bọn chúng sống vui vẻ và hoang phí cả đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT