Cơ thể Phong Tiêu phục hồi không tệ, bác sĩ nói mấy ngày nữa kiểm tra lại một lần, nếu không có vấn đề liền có thể về nhà dưỡng bệnh.
Phong lão gia tử muốn Phong Tiêu quay về Phong gia, cũng muốn Vân Ngữ Tịch cùng về, nhà đông người sẽ cùng nhau giúp đỡ chăm sóc.
Phong Tiêu vì chuyện Nhạc Thư Phi tát Vân Ngữ Tịch nên tỏ ra thái độ không muốn nhìn thấy bà ấy, dù Vân Ngữ Tịch khuyên mấy ngày, thái độ của anh vẫn cứng gắn.
Phong lão gia tử hiểu tâm ý của Phong Tiêu, trực tiếp nói vợ chồng con trai rời khỏi Phong gia, không có sự cho phép của ông thì đừng có quay về.
Phong Tiêu chỉ muốn thế giới của hai người, nhưng mà nghĩ đến một mình Vân Ngữ Tịch chăm sóc sẽ cực nhọc nên cũng không ý kiến, cũng rõ ràng tâm tư của Phong lão gia tử chính là muốn người chơi cờ.
Vân Ngữ Tịch luôn đặt vết thương của Phong Tiêu lên hàng đầu, nên cũng đồng ý theo anh về Phong gia.
Một ngày trước khi được xuất viện. Phong Tiêu nhận được tin tức Tống Hiểu Minh sẽ đính hôn với Diệp Ngọc Dao.
Chuyện đính hôn này là do cha mẹ Diệp Ngọc Dao đề nghị, Diệp Ngọc Dao không phản đối nên Tống Hiểu Minh cũng vui vẻ đồng ý.
Tháng 11 hình như có nhiều ngày thật tốt.
Trương Mỹ Kỳ và Đinh Hải Phong cũng đính hôn vào tháng 11. Lần trước Trương Mỹ Kỳ đến, cô ta khoe khoang đủ thứ, chỉ sợ người ta không nhìn thấy chiếc nhẫn của cô ta.
a.
Những người khác đều đính hôn, có lẽ anh và Vân Ngữ Tịch cũng nên đưa chuyện này lên trọng điểm, sớm ngày đi lãnh giấy, anh mới có thể yên tâm được.
Vân Ngữ Tịch luôn cảm thấy có một ánh mắt đang chăm chú nhìn cô, không cần đoán cũng biết ánh mắt này là của ai, cô ngẩng đầu lên, hai ánh mắt giao nhau, gương mặt cô đỏ ửng dưới ánh mắt của Phong Tiêu.
Đây là ánh mắt hận không thể lột sạch quần áo của cô ra phải không?
Không lâu sau cũng đến lễ đính hôn của Tống Hiểu Minh.
Là chủ tịch của công ty giải trí SY, nên lễ đính hôn của hắn ta có rất nhiều phương tiện truyền thông, các ông chủ lớn và rất nhiều diễn viên đến chúc mừng.
Tất nhiên là anh em tốt, nên Phong Tiêu chắc chắn sẽ đến tham dự lễ đính hôn này.
Vân Ngữ Tịch vốn không muốn đến những nơi náo nhiệt và có giới truyền thông, nhưng vì sức khỏe của Phong Tiêu chưa ổn định nên cô phải đi cùng anh.
Phong Tiêu xuất viện liền quay về Phong gia khiến Phong lão gia tử rất vui mừng, tất nhiên là vì có người cùng ông ấy đánh cờ.
Người trong nhà họ Phong cũng rất yêu quý Vân Ngữ Tịch, có thể nhường nhịn tính xấu khi chơi cờ của Phong lão gia tử, lại còn khiến Phong thiếu ngoan ngoãn trở về, ai nấy đều cười rất vui vẻ.
Vì tham gia lễ đính hôn, Phong Tiêu đã cẩn thận chuẩn bị một bộ lễ phục dành riêng cho Vân Ngữ Tịch.
Vân Ngữ Tịch ngồi trong phòng trang điểm lại nhận được một cuộc điện thoại của Hà Bách Niên.
"Xin chào."
"Uhm… Vân Ngữ Tịch…à.." - Hà Bách Niên có chút do dự.
"Sao vậy?"
"Ừm, gần đây Tiểu Hi có liên lạc với cô không?" - Cuối cùng anh cũng lên tiếng hỏi.
Vân Ngữ Tịch nhướng mày, kinh ngạc với giọng điệu thân mật mà Hà Bách Niên khi xưng hô với Tiểu Hi, cô đáp: "Không, mấy ngày nay cô ấy không liên lạc với tôi, sao vậy?"
"À… không có việc gì, không có việc gì,.." - Hà Bách Niên nói liền mấy cái không có việc gì.
"Để tôi gọi cho cô ấy nhé?" - Vân Ngữ Tịch hỏi.
"À, không cần… ừ, cũng được."
Vân Ngữ Tịch dù ngốc đến đâu cũng nhận ra giữa hai người đã xảy ra cái gì đó.
Cô gọi cho Lục Tiểu Hi ba cuộc liên tục mới kết nối được điện thoại.
"Alo."
Nghe giọng nói yếu ớt của Lục Tiểu Hi khiến Vân Ngữ Tịch không khỏi nhíu mày mấy lần.
"Tiểu Hi, cậu bị sao vậy?"
"Không sao, mấy hôm nay tớ bị cảm." - Lục Tiểu Hi xoa xoa mũi, giọng nghẹn nghẹn.
"Bệnh sao, cậu uống thuốc chưa?" - Vân Ngữ Tịch quan tâm hỏi.
"Ừm, uống rồi, vừa mới ngủ xong."
"Gần đây thời tiết không tốt, cậu chú ý giữ ấm…" - Vân Ngữ Tịch lo lắng căn dặn rất lâu, sau đó xoay chuyển lại hỏi: "Tiểu Hi, cậu cùng Hà tiền bối sao vậy?"
"..."
Trong nháy mắt hai bên rơi vào trầm mặc.
Lục Tiểu Hi chán nản ngã lăn xuống giường, hung ác lớn giọng: "Anh ta nói gì với cậu à?"
"Hà tiền bối chỉ gọi điện hỏi tớ cậu như thế nào thôi, cũng không nói gì." - Vân Ngữ Tịch đáp.
"Tịch, tớ hỏi là nếu như, nếu như hai người say rượu không cẩn thận mất đi lý trí thì phải xử lý như thế nào?"
"Cậu có thích người đó không?" - Vân Ngữ Tịch dò hỏi.
Bên kia lại rơi vào trầm mặc, lúc đầu chỉ xem như anh trai quen biết, sau đó lại phát hiện rất nhiều sở thích giống nhau, nói chuyện rất hợp nhau, hai người thường xuyên hẹn nhau đi ăn, đi uống bia, đi ca hát.
Cho nên không thể nói là không thích chút nào.
Hợp nhau như vậy, nếu nói Hà Bách Niên muốn theo đuổi cô, cô cũng sẽ cân nhắc.
Chỉ là không ngờ hai người uống quá nhiều, không tự chủ mà ngủ với nhau. Khi tỉnh lại cô sợ hãi đến mức nhanh chóng mặc quần áo và bỏ chạy.
Hà Bách Niên dù có gọi cho cô thế nào cô cũng không nghe máy.
Dù anh ta đến trường tìm cô, cô cũng trốn tránh không gặp.
Lục Tiểu Hi hiện tại không biết giải quyết chuyện này ra sao, chỉ mong nhanh chóng nguội lạnh xem như không có.
Loại chuyện tình một đêm này cũng không phải chuyện tốt đẹp gì để đi kể cho người khác nghe.
"Cũng là yêu thích một chút." -Lục Tiểu Hi suy nghĩ rồi đáp.
"Vậy thì cho anh ấy một cơ hội, Hà tiền bối cái gì cũng tốt, cũng là một người sống có trách nhiệm."
"Này… này… tớ không phải nói tớ, tớ chỉ nói là nếu như, sao cậu lại mang tớ ghép với anh ta." - Lục Tiểu Hi giãy chết.
"Tiểu Hi." - Vân Ngữ Tịch gọi một tiếng.
"Haiz.. được rồi, tớ nhận là tớ." - Lục Tiểu Hi nhục chí trả lời: "Tớ đang rất rối, lúc đầu chỉ vì muốn Lý Đình Đông nhục chí về nước nên mới dùng anh ta làm bạn trai giả, ba mẹ tớ nghĩ anh ta là bạn trai thật, nhưng tớ biết đó là giả, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, tớ không biết phải làm sao?"
"Tớ hiểu ý của cậu." - Vân Ngữ Tịch chậm rãi trả lời: "Là cậu cảm thấy ngượng ngùng bởi vì chỉ xem anh ấy là bạn bè, bây giờ bạn bè không thể làm nữa, cậu cảm thấy không dám gặp lại."
Lục Tiểu Hi gật đầu: "Đúng vậy."
"Haha… Lục Tiểu Hi cậu cũng có ngày này. Nhưng mà cậu khẩn trương, xem ra không chừng tiền bối cũng rất khẩn trương. Cậu có thể cho hai người cơ hội nói chuyện một lần."
Nghĩ đến vẻ mặt khẩn trương của Hà Bách Niên, Lục Tiểu Hi ngồi bật dậy hào hứng: "Được."
n Ngữ Tichj Vân Ngữ Tịch thầm mỉm cười, sau đó gửi tin nhắn cho Hà Bách Niên một chữ OK, tin chắc chắn anh ấy sẽ hiểu ý cô.
Năm giờ chiều, Phong Tiêu quay về đón Vân Ngữ Tịch.
Cô mặc bộ váy thiết kế mới nhất năm nay, đường cắt xẻ eo khoe vóc dáng chuẩn, kết hợp với tay nghề của thợ trang điểm, nhìn cô càng thêm rạng rỡ và xinh đẹp động lòng người.
Phong Tiêu đi tới, anh nhìn cô với đôi mắt sáng và cảm thấy hối hận trong giây lát.
Nhìn cô xinh đẹp như vậy anh rất vui, nhưng nghĩ đến một lát nữa sẽ có nhiều người nhìn thấy cô, anh ta lại bắt đầu tự mình an dấm.
6h30, xe của Phong Tiêu dừng ở trước của khách sạn năm sao lớn nhất Nam Dương.
Bên ngoài giới truyền thông toàn bộ chiếm giữ.
Khi Phong Tiêu bước ra khỏi xe, rất nhiều máy ảnh hướng về phía anh, chỉ thấy Phong
Tiêu đi vòng qua một bên khác, mở cửa xe, một cô gái từ bên trong xe bước xuống.
Vân Ngữ Tịch nhìn bên ngoài đông đảo giới truyền thông liền có chút rụt rè, cô không giống anh đã quen với truyền thông quây quanh, trong lòng có chút hoảng hốt.
"Đừng sợ, có anh ở đây." - Phong Tiêu trầm giọng an ủi cô, nắm tay cô trong lòng bàn tay, ra vẻ bảo vệ mà bước vào bên trong.
Giới truyền thông từ ngẩn người, sao đó là bùng nổ suy đoán. Nhìn biểu hiện thân mật và che chở như vậy, có phải là người yêu của tổng giám đốc tập đoàn NY hay không?
Ngô Trình Thành cũng dừng lại và bước vào bên trong.
"Phong Tiêu, Tam ca." - Tống Hiểu Minh đang nói chuyện với ai đó, thấy bọn họ như cùng đi vào liền vội vàng chạy tới.
Ánh mắt của hắn lướt qua người Vân Ngữ Tịch, nói đùa: "Người đẹp vì lụa, quả nhiên là đúng."
"Tại sao chỉ có một mình cậu, Diệp Ngọc Dao đâu?" - Ngô Trình Thành mỉm cười đổi chủ đề.
"Cô ấy ở phòng trang điểm, một lát sẽ ra ngoài." - Tống Hiểu Minh lộ ra nét hạnh phúc vui vẻ
Trò chuyện một lúc, Diệp Ngọc Dao mặc một bộ váy trắng bước ra ngoài, với dáng người cao ráo và khuôn mặt thanh tú, dù có rất nhiều nữ minh tinh có mặt nhưng cô ấy vẫn chói mắt khiến người ta không thể chuyển dời ánh mắt.
Tống Hiểu Minh mỉm cười, bước về phía trước.
Diệp Ngọc Dao xinh đẹp, ai cũng biết. Chỉ là không phải người trong lòng, cho dù xinh đẹp đến đâu Phong Tiêu chỉ liếc nhìn cô ta một cái rồi đưa mắt nhìn Vân Ngữ Tịch.
Quả nhiên là nữ nhân của anh chọn, càng nhìn càng đẹp và thu hút, lúc này chỉ muốn ôm cô về nhà giấu đi là tốt nhất.
Tiệc đính hôn diễn ra thật tốt đẹp, chỉ là không xuất hiện Lưu Huyên Huyên, cho đến cuối cùng cô ấy cũng không thể thắng được Tống Hiểu Minh.
Lưu Huyên Huyên ngồi ở văn phòng, nhìn buổi phát sóng trực tuyến tiệc đính hôn của Tống Hiểu Minh, trên tay cầm một ly rượu đỏ, lâu lâu máy quay lại quay về phía Phong Tiêu và Vân Ngữ Tịch.
Lưu Huyên Huyên chỉ mỉm cười chua xót khi nhìn thấy Tống Hiểu Minh hạ mình xuống, cúi đầu hôn lấy hôn thê của mình.
Quả nhiên trong số bọn họ, Phong Tiêu là thông minh nhất, từ đầu đến cuối đều biết người anh ta thích là ai.
Ngày hôm sau, thông tin Tống Hiểu Minh đính hôn đang thống trị tin tức hot nhất mấy ngày trước bị đẩy xuống, người gây xôn xao dư luận làng giải trí lập tức trở thành chủ tịch tập đoàn NY, Phong Tiêu.
Những bức ảnh Phong Tiêu nắm tay Vân Ngữ Tịch đi vào bữa tiệc đính hôn được đăng lên trang nhất, rất nhanh mọi người đều thắc mắc cô gái này lai lịch ra sao?
Vậy là những video ba mẹ Vân Ngữ Tịch tố cáo cô bị lôi lại, sau đó còn là tin tức về scandal với Triệu Nhất Ca.
Sau đó còn có tin tức mọi thứ đều được rõ ràng trắng đen, bằng chứng thuyết phục được bày ra.
Mọi người liền suy đoán vì sao Vân Ngữ Tích có thể thoát khỏi scandal nhanh như vậy, thì ra chính là Phong tổng của tập đoàn NY kia giận dữ vì hồng nhan, dùng toàn bộ thực lực mà che chở Vân Ngữ Tịch.
Mọi người lại tiếp tục chửi rủa cái gia đình quá đặc biệt của Vân Ngữ Tịch.
Mẹ của Vân Ngữ Tịch, Vân Hy Nguyệt đọc tin tức trên mạng, tức giận đến mức muốn chửi rủa.
Hơn một năm trước vì chuyện đó mà bà ta bị mất việc, nhà họ Hoàng bị người ta xầm xì, không ngẩng đầu lên được.
Hiện tại vì chuyện của Vân Ngữ Tịch, chuyện đó lại bị kéo lên.
"Mẹ."
Hoàng Thiên Quân tháng trước được thả ra, cả ngày ở trong nhà hết ăn thì lại nằm: "Cho con ít tiền."
"Thiên Quân, con cần tiền làm gì?" - Vân Hy Nguyệt nhẹ nhàng hỏi, bà ta chưa bao giờ dám to tiếng với con trai, dù là đứa con trai này đã xin tiền lần thứ 10 trong tháng này.
"Con muốn đi mua ít đồ." - Thật ra hắn muốn đi tụ tập với đám bạn cũ.
Trong quán bar đêm, tiếng nhạc chói tai, Hoàng Thiên Quân ôm một cô gái nóng bỏng vào lòng, uống rất nhiều rượu.
"Hoàng Thiên Quân, Vân Ngữ Tịch có phải chị gái của cậu sao?" - Một người đàn ông tóc đỏ hỏi.
"Hừ…"
Hoàng Thiên Quân hừ lạnh, khinh thường nói::Đứa con gái lớn lên ở nông thôn không phải chi gái tôi."
Tên tóc đỏ đưa tin bát quái trên mạng cho Hoàng Thiên Quân xem một lần, không ngờ cô chị gái nghèo nàn kia của hắn lại đu được vào hào môn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT