7
Chỉ thấy thứ Lục Du Du đang cầm trong tay, là một con búp bê Tây Dương rất xinh đẹp.
Chiều cao của búp bê tương đương với cánh tay của một người, đó là một con búp bê mô phỏng.
Với mái tóc đen, làn da trắng như tuyết và đôi mắt to tròn, thoạt nhìn giống như một bé gái xinh đẹp.
Không chỉ vậy, búp bê còn mặc một chiếc váy tutu xinh xắn như một nàng công chúa nhỏ.
Nhưng có lẽ vì con búp bê này thực sự trông quá giống người thật và vì tôi cũng biết rằng mình đang ở trong bối cảnh của một cuốn tiểu thuyết kinh dị nên tôi đã vô cớ cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
"Du Du." Tôi không nhịn được hỏi: "Cậu lấy đâu ra con búp bê này vậy?"
Lục Du Du vui vẻ đáp: "Tớ tham gia rút thăm trúng thưởng rút trúng được nó á. Cậu tin nổi không? Tớ đã mua một món đồ với giá 50 tệ, vậy mà lại nhận được con búp bê tinh xảo xinh đẹp như vậy. Thích thật chứ!"
Nghe được lời của Lục Du Du, tôi chỉ càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Con búp bê này trông rất tinh tế cao cấp, ít nhất cũng phải tốn vài trăm tệ mới mua được.
Nhưng Lục Du Du lại chỉ cần mua một món gì đó với giá 50 tệ mà đã nhận được nó, nghe kiểu gì cũng có vẻ hơi vô lý, đúng không?
Tôi không nhịn được mà lên tiếng: "Du Du, hay là cậu cẩn thận chút đi,cậu cũng biết rồi đó gần đây có rất nhiều chuyện kỳ lạ, tớ thấy con búp bê này của cậu..."
Lời còn chưa dứt, Lục Du Du đã mất hứng xụ mặt.
"Tống Tuyết Nhi, cậu nói nhảm gì vậy? Một con búp bê thì có thể làm được chuyện gì chứ? Tớ thấy cậu chỉ đang ghen tị vì tớ có một con búp bê đẹp như vậy mà thôi!"
Nói rồi, cậu ta khịt mũi, không còn chú ý đến tôi nữa, mà vui vẻ tìm một chiếc lược nhỏ, bắt đầu chải tóc cho con búp bê.
Tôi không thể nói gì hơn.
Không thể không nói, Lục Du Du thực sự thích con búp bê này.
Mặc dù tất cả chúng tôi đều biết rằng cậu ta thật sự rất thích búp bê Tây Dương và những thứ linh tinh khác, trước kia thỉnh thoảng cậu ta cũng sẽ mua thú bông, búp bê vân vân mây mây.
Nhưng lần này cậu ta lại thích con búp bê này hơn bao giờ hết.
Ngay cả đi ăn cậu ta cũng mang theo con búp bê này, thậm chí còn mang theo nó đi ngủ.
Không chỉ vậy, cậu ta còn đặt tên cho con búp bê là Nini.
Hôm nay, Lục Du Du chuẩn bị đi tắm, cậu ta nhẹ nhàng đặt con búp bê ở cuối giường, cười nói: "Ni Ni, chị sắp đi tắm, em có muốn đi tắm với chị không?"
Nói xong, cậu ta cười tự giễu.
"Quên đi, chị sẽ không đưa em đi, em cứ ngoan ngoãn chờ chị ở đây, nếu nhớ chị thì cứ tới gặp chị nha."
Lời nói của Lục Du Du căn bản chỉ là đùa giỡn, sau khi nói xong, cậu ta cũng không để ý tới, vui vẻ đi tắm.
Những người trong ký túc xá của chúng tôi đã sớm quen với việc cậu ta gần gũi với con búp bê này, cũng không quan tâm lắm chỉ tiếp tục làm việc riêng của mình.
Nhưng không lâu sau, chúng tôi đột nhiên nghe thấy -
"Á!"
Một tiếng thét đột nhiên vang lên từ trong phòng tắm bên cạnh.
Chúng tôi nhanh chóng bỏ đồ trong tay xuống rồi lao vào phòng tắm, chúng tôi nhìn thấy Lục Du Du đang ngồi trên sàn phòng tắm, quấn khăn tắm, sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy.
"Du Du, cậu bị sao vậy?" La Hân vội vàng đi lên giúp Lục Du Du.
Một tay Lục Du Du túm lấy La Hân, tay kia run rẩy chỉ vào cửa phòng tắm bên cạnh.
"Con búp... búp bê..."
Chúng tôi theo tay Lục Du Du nhìn sang, chỉ thấy con búp bê tên Nini đang nằm trên cửa phòng tắm.
Nó đặt tay lên cửa, như thể nhìn trộm từ bên ngoài, còn cười toe toét với chúng tôi.
8
Cả phòng tắm rơi vào im lặng, cuối cùng, Cố Hiểu Dung vẫn là người tỉnh táo lại đầu tiên, run rẩy nói: "Sao... Sao lại thế này? Sao con búp bê này có thể ở trong phòng tắm?"
Tôi nhớ rõ, vừa rồi Lục Du Du đi tắm, rõ ràng cậu ta đã đặt con búp bê này lên giường trong ký túc xá, nhưng làm sao con búp bê này có thể xuất hiện trong phòng tắm một cách khó hiểu?
"Hơn nữa không biết có phải ảo giác của tớ không…" La Hân ở bên cạnh cũng run rẩy: "Tại sao tớ lại cảm thấy con búp bê này hình như đang cười?"
Tất nhiên không phải ảo giác của La Hân, biểu cảm ban đầu của con búp bê này là một nụ cười nhạt, giống như hầu hết các búp bê trên thị trường.
Nhưng lúc này, con búp bê nằm trên cánh cửa phòng tắm rõ ràng đang cười toe toét.
Biểu cảm của nó thực sự thay đổi.
Mà trái tim tôi cũng chìm xuống đáy.
Tôi đã nói rồi mà, một con búp bê giống như thật xuất hiện trong một cuốn tiểu thuyết kinh dị thì làm gì có chuyện tốt chứ?
Có điều gì đó rõ ràng không ổn với con búp bê này.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, nhưng không ngờ Lục Du Du bên cạnh lại đột nhiên nhảy dựng lên.
Cậu ta lấy hết can đảm chạy đến tóm lấy con búp bê, không hề do dự lao đến cửa sổ phòng tắm.
"Chờ một chút!"
Tôi đoán được Lục Du Du muốn làm gì, vội vàng ngăn cản cậu ta.
Nhưng đã quá muộn.
Tôi thấy Lục Du Du kéo mở cửa sổ hành lang rồi hung hăng ném con búp bê xuống.
Sau khi làm xong mọi chuyện, cậu ta khuỵu xuống như thể đã kiệt sức, cố gắng nặn ra một nụ cười với chúng tôi.
"Được rồi, chúng ta cứ vứt con búp bê này đi."
Hiển nhiên, mặc dù trước đây Lục Du Du rất thích búp bê, nhưng sau sự việc này, cậu ta cũng nhận ra con búp bê này có gì đó không ổn.
Với tư cách là người ăn và ngủ với con búp bê, chắc hẳn cậu ta còn sợ hơn ai hết.
Do đó, trong nỗi sợ hãi tột độ, cậu ta đã chọn cách vứt bỏ con búp bê đi cho khuất mắt.
Nhưng tâm trạng tôi lại nặng nề hơn, con búp bê này thực sự sẽ bị vứt dễ dàng như vậy sao?
9
Nỗi lo của tôi là đúng.
Đêm khuya, khi tôi đang ngủ say,
Đột nhiên một âm thanh lạ vang lên.
"Há há há..."
"Hahahaha..."
Tiếng cười giống như chiếc chuông bạc, như tiếng cười của bé gái khiến tôi choàng tỉnh.
Tôi mở mắt ra trong cơn mê và thấy một cái bóng nhỏ nhắn ở đầu giường.
Trước khi tôi kịp phản ứng, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng hét.
Tôi chợt ngồi dậy, bật đèn pin điện thoại lên rồi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt -
Tôi thấy con búp bê xinh đẹp vốn đã bị Lục Du Du ném xuống lầu vào buổi sáng, giờ nó lại đang nằm giữa giường của tôi và Lục Du Du.
Tôi và Lục Du Du đều nằm ở giường trên, quay mặt vào nhau, con búp bê ở ngay giữa giường của chúng tôi.
Mà tất nhiên Lục Du Du đã tỉnh, cậu ta nhìn thấy con búp bê trước mặt tôi, tiếng hét thảm vừa rồi cũng là của cậu ta.
Cùng lúc đó, La Hân và Cố Hiểu Dung cũng đã thức dậy.
Nhìn thấy con búp bê trước mặt, họ cũng c.h..ế.t lặng.
Sắc mặt Cố Hiểu Dung trắng bệch, run rẩy nói: "Sao con búp bê này có thể... sao nó về được vậy?"
Lục Du Du bên cạnh nghe thấy lời nói của Cố Hiểu Dung, cậu ta như tỉnh giấc mộng.
Cậu ta cố gắng đứng dậy muốn tóm lấy con búp bê rồi ném nó ra ngoài.
Nhưng lần này tôi phản ứng nhanh hơn cậu ta.
Trước khi cậu ta chạm vào con búp bê, tôi đã giật lấy con búp bê, giữ nó trong tay.
Giây tiếp theo, tôi cúi đầu xuống nói với con búp bê bằng một giọng cực kỳ trìu mến.
"Nini, trễ vậy rồi sao em còn về tìm chị? Em có muốn nghe chị hát ru không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT