Xưởng trang sức của Charm vô cùng rộng, được trang bị đầy đủ thiết bị tân tiến, không hổ danh có ông lớn chống lưng.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Hoài An đến, nhưng có vẻ mọi người hầu như đều biết rõ cô là ai. Nhiệt tình chào hỏi rồi lại quay lại làm việc tiếp. Hoài An nhìn qua, các thợ kim hoàn ở đây trình độ không tồi.
"Hai người đến rồi à?" Một chàng trai khá trẻ bước đến. Anh ta nở nụ cười tươi, đôi mắt sáng lộ rõ vẻ tinh anh, lúc chân mày nhấc lên, sóng sánh động tình như đôi mắt của hồ ly, âm thầm đánh giá Hoài An.
Hoài An nhìn anh ta cũng âm thầm đánh giá. Người đàn ông này là người hôm đó cô thấy ở nhà Đỗ Lợi Nhân.
"Người đẹp này chắc là trưởng quản lý thiết kế của chúng ta rồi."
Hoài An cười: "Chào anh. Tôi tên là Trần Hoài An."
"Rất vui được gặp cô. Tôi là Đỗ Thế Luân, là quản đốc phân xưởng này, cũng là người chế tác chính tác phẩm sợi dây chuyền Blue Sapphire của cô đấy." Anh ta cười bắt tay Hoài An.
Hoài An bắt tay lại. Xem ra phong cách dùng người của Đoàn Mạnh Quân có chút đặc biệt. Có chăng tổng bộ điều hành của Thịnh Vũ cũng toàn người trẻ không nhỉ? Không những trẻ mà ngoại hình cũng rất được nữa chứ.
"Tôi có một số vấn đề về bản thiết kế muốn thảo luận với cô."
"Tôi cũng vậy." Hoài An cười đáp.
"Chúng ta vào phòng của tôi nói chuyện đi." Lại quay qua Ngô Gia Kiệt: "Cậu cũng vào xem giúp tôi mấy lô đá."
"Ừ." Ngô Gia Kiệt lười biếng đáp.
Đi sâu bên trong, qua một hành lang mới thấy một cánh cửa sắt khá to. Đỗ Thế Luân đặt bàn tay lên màn hình nhỏ, cửa mở ra.
Vậy đây hẳn là phòng riêng tư khá ít người vào rồi.
Căn phòng khá rộng. Một bên có đầy đủ dụng cụ, thiết bị chế tác cả tân tiến cả hiện đại, một bên là bàn làm việc, còn có bàn ghế, sofa nghỉ ngơi, các loại đá quý, vàng, bạc khác được sắp xếp dọc song song. Như một công xưởng hoàn chỉnh và thiết kế thoáng, vô cùng đặc biệt, không hề tạo cảm giác lộn xộn mà lại mang đến cảm giác tinh tế, tiện nghi. Bước vào lại là cỗ mùi hương quen thuộc thoang thoảng trong không khí.
Thấy Hoài An nhìn nến hồi lâu, Đỗ Thế Luân nói: "Tôi hay có thói quen đốt nến thơm mỗi khi cần suy nghĩ."
"Loại nến này được dùng nhiều vậy sao?"
"Đúng vậy, mùi hương của nến thơm này khá đặc biệt, lại có tác dụng an thần rất tốt. Được sử dụng khá phổ biến." Thấy Hoài An quan tâm hỏi, Đỗ Thế Luân nói thêm.
Hoài An không ngờ nến thơm lại thịnh hành đến vậy. Hồi trước Thanh Phương có gửi cho cô mấy cây nhưng cô lại không có thói quen dùng nên bỏ xó.
Cô âm thầm tra ra, loại nến này được sản xuất trong nước, xuất khẩu ra nước ngoài khá ít, chục triệu một cây. Ừm, đúng là khá phổ biến, phổ biến với người giàu.
Đỗ Thế Luân nói qua cho cô về tình hình của xưởng sản xuất. Sau đó hai người thảo luận về bản thiết kế, định hình được nên chế tác theo hướng nào để hoàn mỹ nhất.
Nói chuyện một hồi, Đỗ Thế Luân có phần khâm phục nói: "Trí tưởng tượng của cô không những tốt, mà kinh nghiệm chế tác còn rất phong phú, có khi còn hơn cả tôi ấy."
"Chỉ là chút kinh nghiệm được đúc kết trong quá trình tìm tòi, học hỏi của tôi thôi. Chứ không thể so với người hành nghề lâu như anh được."
Đỗ Thế Luân trong lòng khâm phục Hoài An sát đất, nghe nói cô còn đi ra từ học viện thiết kế thần thánh đó. Mới 19 tuổi thôi mà đã vang danh ở nước ngoài, có chỗ đứng vững trãi trong giới thiết kế kim hoàn quốc tế. Kinh nghiệm, trình độ, kiến thúc uyên thâm.
Ấy thế mà lại đi làm trưởng quản lý của một công ty trang sức bình bình như Charm. Cô dư sức lập ra một thương hiệu cao cấp của riêng mình ấy chứ. Điều này khiến người ta không khỏi suy nghĩ nhiều.
Ngô Gia Kiệt đi khảo sát xong xuôi quay lại hỏi: "Thảo luận như thế nào rồi?"
Đỗ Thế Luân cười đáp: "Xong rồi." Lại quay qua Hoài An.
"Vậy cứ thống nhất chế tác theo phương án đó đi."
Hoài An khẽ gật đầu, cô liếc nhìn qua căn phòng, khuôn mặt tươi cười đột nhiên cứng lại. Cô bước tới bảng ghim bản thiết kế một đôi nhẫn, nhẹ nhàng gỡ xuống.
Thấy hành động thình lình cộng với thái độ bất thường của Hoài An, Đỗ Thế Luân tiến lại hỏi: "Sao vậy?"
"Sao anh lại có bản thiết kế này?" Hoài An hỏi lại, cô cố đè nén cảm xúc nhưng con ngươi vẫn có chút run rẩy.
Mặc dù thỉnh thoảng Hoài An vẫn diễn ra vẻ như vậy, nhưng Ngô Gia Kiệt biết lần này chính là cảm xúc thật của cô. Hắn nheo mày nghi hoặc hỏi: "Cô cũng biết bản thiết kế này à?"
"Cũng ư?" Hoài An hỏi như người mộng du. Đây là bản thiết kế đôi nhẫn cưới của ba mẹ cô, vậy mà mấy người này lại biết.
Đỗ Thế Luân nói: "Bản thiết kế này được một người quen của tôi chế tác, tôi thấy nó khá đặc biệt nên giữ làm tư liệu tham khảo."
Hoài An bình tĩnh ghim lại bản thiết kế trên giá, cảm xúc đã trở lại bình thường nói: "Đúng là rất đặc biệt."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT