Thanh Phương tặc lưỡi, ánh mắt khẽ liếc Hoài An rồi lắc đầu: "Không ngờ gu của Đoàn Mạnh Quân lại là bà nha. Chậc! Anh ta đã tạo nên nghiệp gì mà có thể gặp phải kiếp nạn xui xẻo như vậy chứ?"
Hoài An lườm: "Ý giề?"
Thanh Phương cười ha ha. Còn ý gì được nữa. Đoàn Mạnh Quân cô có gặp được mấy lần khi tham gia vài buổi dạ tiệc.
Ấn tượng thật sự rất khó diễn tả thành lời. Cả người toát lên vẻ công ngôn dung hạnh, tài sắc vẹn toàn. Cái khí chất đó đến cô còn không dám so.
Hoàn hảo đến vô thực.
Còn Hoài An thì khỏi phải nói. Sẽ yêu đương sao? Vừa nãy cô cũng chỉ nói đùa thôi, chứ Đoàn Mạnh Quân mà thích Hoài An thật thì..
Eo, nghĩ thôi đã thấy thảm.
Hoài An nhìn ra ngoài ban công, có phần suy tư hỏi một câu không đầu không đuôi: "Trần Ngọc Hân của Thiệu Bảo thích Đoàn Mạnh Quân sao?"
"Hả? Ờ có nghe nói qua. Trong số những người thích Đoàn Mạnh Quân thì cô ta có thể nói là người mê đắm cuồng luyến nhất thì phải."
Nhưng nhiều lần muốn tiếp cận đều bị anh ta cho ăn bơ. Làm người xem như cô còn cảm thấy nhục thay.
Ây da, một kể si tình gặp một kẻ vô tâm. Đáng thương thay.
"Sao bà lại hỏi vậy?"
Hoài An cong khóe môi cười. Nụ cười toát lên một vẻ kinh diễm đầy tà mị: "Vì tôi cảm thấy hình như bây giờ tôi có chút hứng thú với anh ta đấy."
Nà ní? Thanh Phương híp mắt lại, tỏ vẻ thâm sâu nhìn Hoài An.
Thôi xong! Nhìn cái mặt này thì coi như là kiếp nạn của Đoàn Mạnh Quân đến thật rồi đấy.
Chứ hứng thú nỗi gì?
Cô khẽ chau mày hỏi: "Bà có thù với Trần Ngọc Hân à?"
Mà nói mới nhớ nha. Hai người đều cùng họ Trần. Có lẽ nào?
"Cô ta là gì của bà?"
"Là đứa em họ yêu quý của tôi." Hoài An mỉm cười đáp.
Thanh Phương: WTF? Thật sự sao?
Nói ra thì quả thật cô đúng là biết khá ít chuyện của Hoài An. Hoàn cảnh xuất thân hay quá khứ như nào?
Ấn tượng đầu tiên khi cô gặp Hoài An chính là: Khuôn mặt lầm lì, gợi đòn như kiểu muốn đấm.
Thấy khuôn mặt hận đời, hận người của Hoài An khi đó mà cô có chút tức giận.
Trên đời này, ai có thể hận đời hơn cô chứ?
Thế là cô đã quyết, nhất định phải thu nạp Hoài An làm đàn em dưới trướng của mình.
Vậy mà chỉ hơn năm sau, Hoài An đã cắp đít ra nước ngoài bỏ lại cô một mình. Giờ nghĩ đến vẫn sầu đứt ruột.
Cô nhìn Hoài An, cũng không biết phải nói gì nữa.
Hoài An: "Đừng có nghĩ linh tinh."
Thanh Phương chu môi: ".. Ai.. ai thèm nghĩ gì chứ."
"Ngày mai tôi đi chợ đá quý, nếu bà muốn đi cùng thì giờ mau ngủ đi là vừa."
"Hở?"
"Hay là muốn nghe kể chuyện?"
"Làm.. làm gì có.." Nói rồi Thanh Phương nhảy tót lên giường.
"Ngủ, ngủ, ngủ. Đi ngủ ngay đây."
Nhìn vậy Hoài An có chút buồn cười. Vừa muốn nghe lại còn vừa sợ sao?
* * *
Con đường Thiên Nghệ, chợ đá quý nổi tiếng có từ lâu đời.
Khi mới bước vào, ở hai bên đường rộng lớn là dãy các cửa hàng trang sức, thủ công mỹ nghệ được làm từ đá quý hoặc đá bán quý đến từ các thương hiệu xa xỉ, nổi tiếng.
Nhưng đây cũng chỉ là ở bề ngoài thôi, phải đi sâu vào trong nữa mới thực sự thấy được sự huy hoàng của khu chợ cổ này.
Những ngôi nhà theo lối kiến trúc cổ xưa hiện ra vừa uy nghiêm vừa cổ kính. Có những sạp đá quý được bày bán ngay mặt đường, với đa chủng loại. Bên lề đường có không ít những người bán cả vụn ngọc sau khi đã được chế tác.
Ngoài bán các loại đá thô hay đá đã được cắt gọt hoàn mỹ. Ở đây còn tụ tập không ít những thợ kim hoàn lành nghề, những nhà thiết kế nghiệp dư đang rao bán sản phẩm của mình.
Từ sạp lớn đến sạp nhỏ đều đông nghịt người.
Thanh Phương hưng phấn lôi Hoài An từ chỗ này đến chỗ kia. Có cảm giác như là muốn mua tất đống đồ này về vậy.
Đúng là đã vào đây rồi thì khó lòng mà thoát ra.
Đi đến một cửa hàng cổ có vẻ náo nhiệt nhất, rất nhiều người đang tụ tập reo hò xem trò vui.
Thì ra là đang đổ thạch. Cái trò hên xui may rủi này khiến Thanh Phương cực kỳ phấn khích, kéo Hoài An chen vào để xem.
Cô rướn cổ nhìn, thấy khuôn mặt của người kia tiu nghỉu, có người cười ha hả nói: "Anh Sùng à, lại ra phế phẩm rồi, có vẻ hôm nay vận may của anh không được tốt nhỉ?"
Tất cả mọi người lại được phen cười ra trò. Ai ở đây mà không biết tên Lý A Sùng này là một kẻ rất ham mê đổ thạch. Chỉ có điều vận may lại đen như chóa.
Quanh năm suốt tháng đổ thạch chỉ toàn ra được phế phẩm, hiếm lắm mới ra được một vài viên bán quý. Có thể nói là gom hết đen đủi của người khác vào người mới được như vậy.
Nhưng mà ai bảo hắn lắm tiền, biết mình vận đen cũng chưa bao giờ từ bỏ, ngày ngày ra đổ thạch với một khí thế bừng bừng quyết tâm. Gặp phải người khác thì có mà chạy mất dạng không là táng ra bại sản mất.
Lý A Sùng thấy mấy người đó cười nhạo mình thì mặt đỏ bừng, xấu hổ quát to: "Cười gì mà cười, có giỏi thì mấy người thử ra mà đổ thạch xem nào. Xem có hơn được gì ông không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT