Nhưng ngay lúc đó, từ trên trời bỗng rơi xuống một chiếc kìm khổng lồ, chẳng khác nào chiếc càng cua. Ầm một tiếng, chiếc tàu chở hàng đã bị cái càng cua như từ trên trời rơi xuống kia kẹp ở giữa, nhấc lên khỏi mặt nước như vớt một trái bóng. Lý Quần Phương điên cuồng ra lệnh khởi động vũ khí. Hắn không ngờ, kẻ cướp táo bạo kia lại không cướp hàng mà cướp nguyên cả con tàu chứa hàng, trong đó có hắn, có Tư Kỳ và hơn chục người khác làm nhiệm vụ trên tàu.
Tư Kỳ vác súng phóng lựu, nhằm thẳng Strong Fly bắn một quả. Đạn pháo bay lên không trung, lại bị một quả đạn tự hành bắn ra từ Strong Fly chặn lại, nổ tung thành một đám hoa lửa.
Lý Quần Phương gào lên: "Mẹ kiếp, Tư Kỳ bỏ xuống. Cô muốn chúng ta rơi xuống đáy sông à?"
Tư Kỳ như tỉnh ngộ, liền ném súng sang một bên, đu mình lên càng cua, leo lên trên. Lúc này, hai chiếc máy bay bảo hộ cũng đã đuổi tới, lính trên máy bay chĩa súng về phía Strong Fly, nhả đạn như mưa. Đạn bắn vào lồng phòng hộ rơi lả tả xuống dưới.
Lúc này, Mộ Hàm đang điều khiển máy bay nâng cả chiếc tàu thủy lên không trung. Strong Fly quả là trâu bò, cất cánh nhẹ bẫng. Chẳng mấy chốc, con tàu bị đánh cướp đã bị kéo ra khỏi mặt sông, lướt qua những tàng cây trên cánh rừng gần đó. Lý Quần Phương cùng đồng bọn ngã ngang ngã dọc, lăn lộn trên mạn tàu mỗi khi Strong Fly chao nghiêng. Khi đứng vững được là xả súng, nhưng cũng không dám bắn vũ khí hạng nặng về phía máy bay vì sợ bắn đứt càng cua, tàu thủy sẽ rơi ngay xuống giết chết cả bọn. Vì thế, đạn cứ bay loạn xạ, khiến Tư Kỳ ở bên trên xém chết mấy lần. Cô ả gào lên: "Các người có thôi đi không, lũ bò này!"
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh. Hoặc đọc truyện trả phí (full gần 200 chương + ngoại truyện) bằngcách kết bạn với fb: https://www.facebook.com/bachvanthuquan để được add vàonhóm kín (99k).
Tại căn cứ, Lục Hành nhìn qua hơn chục màn hình lớn khắp trong phòng điều khiển. Các thông số về tàu thủy chứa hàng lần lượt hiện lên. Lục Hành tay múa như bay trên bàn phím ảo, nhanh chóng xác định được vị trí vali chứa chíp A.02, liền dùng thao tác thử bóc tách. Màn hình nháy đỏ, báo phương trình bẻ khóa thất bại. Lục Hành tiếp tục một lần nữa...
Giọng Mộ Hàm: "Lục Hành, xong chưa?"
Lục Hành tiếp tục bẻ khóa. Nói:
"Chờ một chút!"
"Cậu có mau lên không, ông đây sắp bị bọn khốn thiêu cháy rồi!"
"Chẳng phải anh đang lái chiếc Strong Fly ngầu lắm sao?"
"Mẹ nó, cậu nghĩ tôi vừa kéo một con tàu nặng cả trăm tấn vừa tránh được đạn đạo hay sao?"
"Thế còn tên nhóc kia để làm màu à?" Lục Hành nói.
Lâm Phong: "Cậu gọi ai là tên nhóc hả?"
Lục Hành lờ đi. Lúc này, Tư Kỳ đã leo lên gần tới nơi, liền tung dây móc vào càng cua, đu lên trên. Vừa bật người lên, cô ả ngay lập tức rút súng bắn xối xả. Đạn va vào lồng phòng hộ như những giọt mưa rơi vào bể nước, tạo nên những vết lõm sóng sánh. Cô ả cảm thấy biện pháp này không ăn thua, liền đu xuống dưới thân máy bay, rút một cây súng lazer, chuẩn bị bắn.
Bên dưới máy bay là nơi phòng ngự yếu nhất bởi lỗ hổng do càng cua thả ra để kéo chiếc tàu chứa hàng. Trong khi đó, máy bay không thể lộn vòng bởi bên dưới còn lủng lẳng một chiếc tàu thủy lớn.
Lâm Phong hét lên với Mộ Hàm: "Vincent, mở cửa A4 cho tôi!"
Không biết vô tình hay hữu ý, Lâm Phong lại gọi tên khai sinh của Mộ Hàm. Mộ Hàm không biết Lâm Phong định làm gì, liền hét:
"Không được, nguy hiểm!"
"Tôi ra lệnh, mở cửa!"
"Fuck!"
Mộ Hàm không còn cách nào khác, đành nhấn nút mở của A4 dưới thân máy bay. Đúng lúc Tư Kỳ nhắm vào thiết bị nhạy cảm định bắn đạn laser thì Lâm Phong thình lình xuất hiện. Một cú quăng người chuẩn xác, chân gã đá văng khẩu súng của Tư Kỳ xuống dưới. Đạn laser xoáy vòng tiện đứt mấy ngọn cây cổ thụ. Lâm Phong dơ súng nhắm vào Tư Kỳ, nhưng lại bị một ngọn cây vừa bắn lên quật trúng, súng của gã cũng biến mất tăm. Tư Kỳ leo lên bám vào càng cua, tung một cú đá mạnh vào bàn tay của Lâm Phong đang bám dính trên vỏ máy bay bằng găng tay từ tính.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
Lâm Phong ăn một cú như trời giáng vào tay, thiết bị từ tính lập tức bị hỏng, tắt ngóm, chiếc găng tay rời ra, bay xuống dưới. Chỉ còn một tay, Lâm Phong liền lộn người nhằm vào càng cua bay tới. Gã nhấn nút ngay trước bụng, áo dơi bung ra, Lâm Phong theo bay về hướng Tư Kỳ, ra tay tàn khốc. Trên đời, gã ghét nhất là đàn bà không đoan trang... gã không có ý định thương hoa tiếc ngọc, dù nhìn thoáng qua, cô ả cũng khá xinh.
Lúc này, tại căn cứ, lần thử bẻ khóa thứ ba của Lục Hành đã thành công. Anh ta hô lên: "Mộ Hàm, tôi chuẩn bị tách đây!"
"Được, nhưng chờ chút, Lâm Phong... vẫn còn ở bên dưới!"
Lục Hành hơi run tay, liền nhìn đến màn hình chiếu bên ngoài máy bay, thấy Lâm Phong đang đu mình dưới càng cua, quần nhau với một người. Anh làu bàu: "Đã bảo rồi, đừng có cho hắn đi, chỉ tổ gây rối!"
Lâm Phong vừa lộn một vòng trên không trung, tông một cú đá mạnh giữa ngực Tư Kỳ khiến ả bay như một cánh chim bị trúng đạn. Gã lộn người quay trở lại, bám dính dưới thân máy bay, đáp lại lời của Lục Hành:
"Trừ lương của cậu ba tháng!"
Lục Hành: "Tên khốn!"
Lâm Phong: "Tôi nghe thấy rồi đấy! Trừ bốn tháng!"
Lục Hành: "Oh sit!"
Mộ Hàm: "Ông chủ, vào trong đi! Lục Hành, chuẩn bị tách tàu thủy!"
Lâm Phong lộn người vào cửa A4, Mộ Hàm nhanh chóng đóng lại, trong khi đó, Lục Hành thao tác tách hộp chứa chip ra khỏi chiếc tàu thủy. Một chiếc hộp kim loại hình vuông nhỏ như chiếc vali du lịch được tách ra, lơ lửng trong không trung. Mộ Hàm tung lưới năng lượng, cuốn lấy hộp kim loại. Đồng thời, càng cua cũng nhả ra, thả chiếc tàu thủy rơi thẳng xuống cánh rừng bên dưới. Càng cua giống như một tay máy hạch tâm, lập tức biến thành những khối vuông nhỏ, tự động chui vào trong máy bay.
Để thực hiện thao tác thu lưới năng lượng, Mộ Hàm buộc phải tắt lồng phòng hộ, chính lúc này, một quả tên lửa đạn đạo bắn ra từ chiếc máy bay bảo hộ của Tống thị đang đuổi rát phía sau. Tiếng cảnh báo trong Vincent vang lên: "Va chạm cấp độ ba! Hướng ba giờ! Đề xuất chế độ phòng hộ trong năm giây!"
Để đưa hộp kim loại tới cửa A6, cũng vừa tròn năm giây nữa. Tình huống này khiến cho Mộ Hàm toát mồ hôi. Nếu kích hoạt chế độ phòng hộ thì sẽ không thể thu hồi được hộp chip, nếu không kích hoạt thì chắc chắn sẽ ăn đạn.
Lâm Phong hét lên: "Vincent, mở cửa A1 và A3! Quay ngang 25 độ. Giữ cho máy bay đứng yên!"
Lúc này, Mộ Hàm cũng không còn để ý Lâm Phong gọi mình hay ra lệnh cho máy bay, ngay lập tức ấn nút mở cửa A1 và A3. Đúng lúc, tên lửa bay vụt tới, nhằm thẳng ngang thân máy bay.
Cửa A1 và A3 nằm song song đối diện hai bên thân máy bay, lúc này đã mở, khiến cho vật dụng trong máy bay như gặp gió lốc, cuốn ra ngoài. Cùng lúc, tên lửa đâm thẳng tới cửa A1, bay qua cửa A3, lao vào không trung, không rõ bay tới đâu. Phương án mở song song hai cửa đã cứu cho Strong Fly khỏi biến thành một cái đuôi sao chổi nổ tung giữa trời. Mộ Hàm ngay lập tức đóng cửa. Hộp chíp cũng được kéo vào trong máy bay. Anh nhắc Lục Hành: "Lục Hành, vô hiệu thiết bị định vị trên hộp chip chưa?"
Lục Hành: "Còn phải nhắc tôi à?!"
Mộ Hàm kích hoạt chế độ tàng hình trong nháy mắt. Chiếc Strong Fly biến mất trên bầu trời.
Lâm Phong lúc này đã ngồi yên trên ghế, giật chiếc găng tay từ tính còn lại, vứt xuống sàn. Mặt nạ che chắn cũng bị gã giật ra, mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt ửng đỏ. Gã đá chân vào hộp kim loại chứa chíp vừa cướp được, nói:
"Mẹ kiếp, đã thật!"
Mộ Hàm gầm lên: "Đã cái đầu cậu, có biết là suýt chết rồi không?"
Không ngờ, Mộ Hàm lại dám ăn nói như thế với mình, mặt Lâm Phong bỗng chốc sầm lại. Mộ Hàm vì lo lắng cho Lâm Phong mà không kiềm chế được cơn tức giận, biết lỡ lời đã muộn, liền câm nín. Không khí trong máy bay trở nên ngột ngạt đến khó thở. Lúc này, giọng Lục Hành vang lên trong tai nghe của cả hai người:
"Này, có ai còn sống không?"
Không ai trả lời. Lục Hành lại hỏi:
"Này, không ai bị thương đấy chứ!"
Lâm Phong: "Câm miệng đi cho ông!"
Lục Hành: "Ồ..."
Máy bay chầm chậm di chuyển về tới căn cứ. Khi đáp xuống căn cứ, cửa sập đã đóng lại mà không có ai có ý định xuống khỏi máy bay. Mãi lâu sau, Mộ Hàm mới nói:
"Cậu chủ Lâm, xin lỗi..."
Lâm Phong ngửa đầu ra ghế, nhìn lên trần, không có ý định xuống. Mộ Hàm thấy gã im lặng, cũng không xuống máy bay, cũng đành ngồi yên không dám có hành động gì khác.
"Cậu chủ Lâm, nếu không được... mai tôi sẽ nộp đơn từ chức cho cậu!"
Lâm Phong: "Anh Mộ thấy mình có lỗi gì mà phải từ chức?"
"Tôi... lỡ lời! Thật ra..."
"Vì anh lo lắng cho tôi đến phát điên, đến mất hết lý trí rồi phải không?" Lâm Phong hờ hững hỏi. Mộ Hàm lại nhăn mày suy nghĩ. Nếu trả lời là không, thì khó có thể biện hộ cho những lời khiếm nhã lúc trước. Nếu trả lời là có, nghĩa là anh thừa nhận lo cho gã đến mất hết lý trí thật rồi. Cuối cùng, Mộ Hàm im lặng không nói gì.
Lâm Phong thở dài một hơi, mở cửa bước xuống. Một lúc vẫn chưa thấy Mộ Hàm ra khỏi máy bay, gã nói vào bộ đàm: "Anh Mộ, có cần tôi bế anh xuống không?"
Lục Hành nghe thấy hết đoạn đối thoại này, góp chuyện: "Nếu ai đó muốn bế người, thì bế tôi đây này! Hai thánh sống vừa dọa ông đây sợ đến dính cả hai hòn bi vào ghế rồi!"
Mộ Hàm xuống máy bay, giật cái tai nghe vứt xuống đất. Tai không nghe, lòng đỡ phiền.
Đứng trước mặt Lâm Phong, anh cảm thấy áp lực từ Lâm Phong như đang nghiền nát ý trí của mình. Cuối cùng, anh nói:
"Phong, đưa tay cho tôi xem!"
Lâm Phong chìa bàn tay ra, mu bàn tay đỏ lựng, sưng phồng do bị cú đạp trời giáng của Tư Kỳ. Mộ Hàm cầm lấy cổ tay gã, nhìn chằm chằm một lúc, vẻ mặt hết sức kỳ quái.
"Có đau lắm không?"
"Lúc nãy không thấy đau!"
Mộ Hàm:???
"Giờ bị anh nhìn lại thấy đau hơn rồi!"
"Vào trong đi, tôi trị thương cho cậu."
"Được!"
"Còn nữa... cậu học cách chiến đấu khi nào vậy?"
"Con nhà đại gia ở cái Địa cầu này đều là miếng mồi ngon, có ai là không học cách sinh tồn chứ!" Lâm Phong lấy tay lại, dửng dưng nói.
"Phong, sau này, đừng làm tôi sợ như vậy nữa!"
Lâm Phong mỉm cười, quay lưng đi. Mộ Hàm cúi mặt đi đằng sau, mắt nhìn xuống chân, thấy mặt mình nóng ran. Tỏ ra yêu chiều một cậu ấm con nhà giàu quả thật đối với anh rất khó. Nhưng ai bảo anh từng không bảo vệ chu toàn được cho Lâm Cố Phương chứ? Dường như gánh nặng làm cho vai anh trĩu xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT