Tập đoàn Tống thị nằm ở khu vực đắt đỏ nhất tại trung tâm thành phố Hà Phong, bao gồm năm tòa nhà cao hai mươi mốt tầng tạo thành một thiết kế hình cánh sao. Trong căn phòng rộng lớn của tập đoàn Tống thị, Tống Phi vừa nghe xong cuộc điện thoại, điên tiết ném điện thoại xuống sàn nhà, vỡ tung tóe.

Bạch Thành, một thủ hạ của anh ta liền nhặt lên, móc cái sim điện thoại ra, tra vào một chiếc máy điện thoại khác rồi đặt ngay ngắn trên bàn Tống Phi, sau đó lui lại trong góc phòng, lặng yên như pho tượng.

Một lúc sau, Tống Phi nghe tiếng chuông điện thoại, vồ lấy máy.

"Tống Nguy, em đang ở đâu?"

"Sao anh biết là em? Điện thoại của em... mất rồi!"

"Đừng nói nữa, em đang ở đâu?"

"Anh yên tâm, em không sao!"

"Mau trở về đi. Thiệt hại Wall-on anh đã thương lượng xong rồi!"

"Được... nhưng..."

"Anh biết, đừng nói nhiều, em ở đâu anh cho Bạch Thành và Bạch Hữu qua đón?"

"Em ở số Tám, đường S ngoại ô Tây Phong."

"Hẹn em hai giờ sau gặp lại, cẩn thận cho anh!"

"Được rồi!"

Tống Phi ra hiệu cho Bạch Thành lại gần:

"Đi đón Tống Nguy đi. Số năm Đông Hà."

"Rõ, boss!"

Tống Phi đưa mắt nhìn tin nhắn điện thoại mà Tống Nguy vừa nhắn tới: "Đón em ở số năm Đông Hà, điện thoại bị nghe lén. Anh xem tin xong lập tức xóa đi ngay!"

Tống Phi nhấn ngón tay thon dài trắng trẻo trên bàn phím, tin nhắn lập tức bị xóa.

Anh ta chống hay tay lên bàn làm việc, thở hắt ra một hơi.

Tại Cục cảnh sát Hà Phong, Cục trưởng Lâm Nhược Hàn cũng vừa nghe xong điện thoại, vung tay đấm một nhát xuống mặt bàn, cốc nước trên bàn run bần bật, bắn vọt nước lên, tràn cả ra ngoài. Đứng ngoài cửa, Triệu Thanh - một cảnh sát của Đội Cảnh sát điều tra đặc biệt không lạnh mà run. Đang rón rén quay trở lại bàn làm việc thì cửa mở toang, sếp Lâm hùng hổ bước ra.

"Triệu Thanh, tìm Mã Linh về cho tôi!"

"Thưa sếp, điện thoại đã tắt, không thể tìm được cô ấy!"

"Đào cả thành phố lên cũng phải triệu hồi Mã Linh về!"

"Yes sir!"

Triệu Thanh đi rồi, Lâm Nhược Hàn liền xem tin nhắn trên điện thoại: "Số Tám, đường S ngoại ô Tây Phong."

Sếp Lâm nhanh chóng trả lời tin nhắn: "Gọi cho đội K xử lý đi!"

Trước đó...

Sau khi thoát khỏi Nhà an toàn, Mã Linh cùng Tống Nguy "mượn tạm" một chiếc xe cũ, chạy về phía đông Hà Phong khoảng hơn hai trăm cây số. Tống Nguy lúc này đã hoàn toàn kiệt sức, hắn vừa lên xe đã lập tức ngủ thiếp đi. Trên đường đi, Mã Linh mua tạm một ít đồ ăn nhanh trên đường cùng mấy chai nước, ném vào lòng Tống Nguy rồi tiếp tục lái xe. Nửa đêm đã đến Đông Hà. Tống Nguy vẫn mê man ngủ, Mã Linh không muốn đánh thức hắn dậy liền đỗ xe ở ven đường nghỉ ngơi một chút.

Cô đang suy nghĩ về việc Nhà an toàn bị lộ. Chỉ có thể điện thoại của Tống Nguy bị theo dõi, mà hiện tại điện thoại cũng đã bỏ lại hiện trường rồi, coi như cắt đuôi được bọn chúng. Nhưng vấn đề là cho đến bây giờ cô vẫn mờ mịt không biết đang bị thế lực nào truy sát mà Tống Nguy thì không chịu mở miệng. Cô quay sang nhìn người đàn ông trẻ tuổi, mặt nhợt nhạt đang ngoẹo đầu trên xe ngủ mê man, trong lòng dâng trào một cảm xúc xót xa.

Ai bảo một cậu ấm giàu có như Tống Nguy lại không cô đơn chứ? Thậm chí là đơn độc. Ngay lúc này đây, khuôn mặt ấy, mái tóc ấy, bờ vai gầy gò ấy... đã trở thành một phần trong cuộc sống của Mã Linh, dù hắn mãi mãi không chịu đón nhận cô. Nhưng đối với cô như thế cũng tạm được rồi, ít nhất, trong lúc nguy nan nhất, người hắn tin tưởng trao cả tính mạng chính là cô.

Bất giác, cô đưa tay khe khẽ vuốt lên má hắn, làn da mát lành mà trong suốt, êm mượt như nhung, mềm mại như tơ.

Mã Linh bật điện thoại lên, gọi đến số của Triệu Thanh:

"Có thể qua đây đón tôi không?"

"Được, báo địa điểm cho tôi!"

Mã Linh nhanh chóng nhắn tin rồi ngắt máy.

Khi Tống Nguy tỉnh dậy cũng là lúc Mã Linh mệt mỏi gục đầu vào tay lái ngủ gật. Hắn lần sờ ba lô, móc ra một cái điện thoại kiểu cũ, quay số của Tống Phi...

Sau khi gọi Tống Phi đến đón, Tống Nguy liền ăn ngấu nghiến chỗ đồ ăn mà Mã Linh vứt trong lòng hắn, vừa ăn vừa nhìn chằm chặp hàng mi dài, đen như lông quạ phủ xuống gò má thanh cao, trắng trẻo của Mã Linh, trong lòng âm thầm thở dài.

Người con gái này, cuối cùng không muốn dây dưa cũng vẫn phải dây dưa, không biết phải làm sao đây!

Mã Linh, xin lỗi!

Hai tiếng đồng hồ sau, Mã Linh tỉnh giấc, liền lái xe tới số Tám Đông Hà, đợi Triệu Thanh tới đón.

Tống Nguy đợi Tống Phi tới đón. Dù sao cũng hết nơi để đi rồi, về đến Tống thị sẽ không có kẻ nào dám truy sát hắn. An ninh của tòa nhà Tống thị có thể sánh với Tổng bộ của Liên Minh Địa cầu. Còn lý do hắn bị truy sát, đương nhiên chỉ có hắn biết.

Tống Nguy bỗng thấy đầu óc quay cuồng, hắn đã hoạt động hết công suất rồi, đã vướng vào mớ bòng bong này, thoát ra bằng cách nào, hắn còn chưa kịp nghĩ tới.

Bất chợt hắn nhớ tới Diệp Minh, vị giáo sư kỳ lạ kia, trong lòng không rõ cảm giác gì. Người này vừa nguy hiểm lại vừa ấm áp, hắn có thể suy đoán ra kẻ truy sát mình, nhưng Diệp Minh đứng về phe nào, hắn không thể đoán được. Đã thế thi thoảng anh ta còn gọi hắn là Tiểu Thần, thật ngu ngốc.

Rốt cuộc Tiểu Thần là ai? Anh ta nhận nhầm người? Tiểu Thần quan trọng với anh ta đến mức anh ta phải sống chết với hắn sao? Diệp Minh thực sự là nhận nhầm người hay là giả ngu? Quả thật không thể khẳng định được.

Ở bên cạnh, Mã Linh xem đồng hồ, thở một hơi.

"Sao Triệu Thanh giờ này còn chưa đến đón?"

"Hả, cô gọi Triệu Thanh?" Tống Nguy muốn nhảy dựng lên khỏi ghế.
.

||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||

"Triệu Thanh có thể tin được, anh yên tâm!"

"Fuck! Tất cả người ở Cục Cảnh sát đều không thể tin được" Tống Nguy điên cuồng cầm ba lô, nhảy ra khỏi xe. Mã Linh thấy cậu đùng đùng nhảy ra ngoài, lập tức rời xe bám theo hắn.

"Tống Nguy, đứng lại cho tôi. Rốt cuộc... anh nói thật cho tôi biết, anh đã gây ra chuyện gì?"

Tống Nguy càng đi càng nhanh, Mã Linh giật áo hắn:

"Tống Nguy, anh..."

Một tia chớp bất chợt lóe lên từ khúc cua của con đường, lao nhanh về phía hai người.

Bùm! Chiếc xe hai người vừa bước xuống nổ tan tành, bốc lên một cột lửa thật lớn. Mã Linh tái mặt.

Đạn đạn tự hành cơ đấy? Chuyện này, mẹ nó... quá lớn rồi!

Mã Linh kéo Tống Nguy nằm sấp xuống mặt đường, sau tiếng nổ liền kéo hắn chạy.

"Mau, bọn chúng sẽ đến ngay sau đó!"

Cả hai lao vào ruộng ngô cao quá đầu người.

"Cô thấy chưa? Có thể tin được người của Cục không?" Tống Nguy càm ràm.

"Chắc gì đã là Triệu Thanh làm. Anh ấy từng cùng tôi trải qua sinh tử, không thể là người phản bội!"

"Vậy cô nghĩ là Tống Phi, anh hai tôi chắc?"

"Hả? Anh vừa gọi cho Tống Phi? Anh điên à?" Đến lượt Mã Linh nghiến răng ken két.

"Anh ta là anh ruột tôi đấy, không đáng tin hơn cái gã Triệu Thanh của cô sao?"

"Thôi được rồi, bây giờ chạy nhanh cái đã!"

Tiếng xe ken két trên đường báo hiệu có kẻ đã kịp tới. Tống Nguy nắm lấy tay Mã Linh chạy như điên vào đồng ruộng. Chạy không bết bao lâu, bỗng trước mặt nhảy ra một người, lúc này Tống Nguy đã không còn súng, khẩu SW250 của hắn đã đưa cho Mã Linh sử dụng, cô liền nhanh như cắt rút súng ra. Trước mặt là Triệu Thanh, anh dơ cả hai tay lên đầu.

"Là tôi đây, Mã Linh!"

Sau những gì đã trải qua, Mã Linh hiểu rằng mình không nên hạ súng xuống. Cô vẫn kiên định chĩa súng về phía Triệu Thanh.

"Tại sao chúng biết chúng tôi ở đây?" Mã Linh nghiến răng hỏi.

"Không phải tôi, Mã Linh, tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây, hiện giờ rất nguy hiểm, địa hình này tôi từng nằm vùng rất lâu, có một ngôi nhà trên cánh rừng trước mắt, có thể trú ẩn!" Triệu Thanh cố gắng thuyết phục. Mã Linh nhìn vào mắt anh trong đêm tối, bất chợt mềm lòng. Tống Nguy từ nãy đến giờ tuyệt nhiên không lên tiếng.

"Anh đi trước!" Mã Linh hất hất mũi súng, ra hiệu cho Triệu Thanh đi dẫn đường. Ba người tiếp tục vọt vào màn đêm.

Phía trên đường lớn, Bạch Thành, Bạch Hữu lăm lăm súng trong tay, tiến lại phía chiếc xe vừa cháy thành tro, bên trong trống rỗng. Bạch Thành móc điện thoại, nhắn cho Tống Phi:

"Boss, Tống Nguy không tìm thấy!"

Ba giờ sáng, tại phòng khám nghiệm tử thi của Cục Cảnh sát Hà Phong. Hải Tâm cầm cái kẹp, gắp một viên đạn từ một xác chết thả vào khay y tế. Đêm nay quả là một đêm dài khi anh phải xử lý đống xác bị bắn lỗ chỗ như những cái sàng này.

Bỗng điện trong phòng nháy mấy cái rồi chuyển sang chế độ chập chờn, lẹt xẹt một lúc rồi tắt ngúm. Hải Tâm bực bội ném cái kẹp vào khay, mở cửa đi ra, hành lang tối om, anh gào lên:

"Bác Lý, sao lại mất điện rồi?"

Bác Lý bảo vệ nói vọng lên từ bên dưới tầng:

"Tôi không biết!"

"Mẹ nó chứ, Cục Cảnh sát mà cũng mất điện!"

Hải Tâm đứng gần thang máy, rút điếu thuốc, châm lửa, ánh sáng lóe lên soi rõ khuôn mặt thư sinh của anh.

Ngay lúc này, trong phòng khám nghiệm tử thi, một bóng đen đang di chuyển với tốc độ ánh sáng, lật những tấm vải phủ xác chết lên, dùng đôi mắt nhìn xuyên bóng tối nhìn rõ từng khuôn mặt xác chết. Tất cả có sáu cái xác bị "xem mặt", mọi việc chỉ diễn ra chưa đầy một phút. Bóng đen thở nhẹ một hơi rồi bình tĩnh đi ra ngoài. Mấy giây sau, điện sáng trở lại.

Hải Tâm hút xong điếu thuốc, dụi tắt rồi quay trở lại phòng khám nghiệm, tiếp tục công việc của mình.

Diệp Minh sau khi đột nhập Cục Cảnh sát để xem mấy xác chết, giờ đang đứng dựa lưng vào bức tường lạnh ngắt dưới con phố vắng, cười đến mức nước mắt chảy ra. Anh đấm vào bức tường lạnh, trong tim gào thét tên ai đó.

"Con mẹ nhà ngươi, nếu chưa chết, thì mau hiện hồn ra cho ông!"

Xác định Tống Nguy chưa chết, Diệp Minh từ đau đớn chuyển sang rối loạn. Anh biết hắn đang gặp nguy hiểm nhưng không có cách nào để bảo vệ hắn. Rốt cuộc nên làm thế nào đây?

"Tống Nguy, tôi sẽ tìm thấy cậu, nhốt cậu lại, để không ai có thể chạm đến cậu, gây nguy hiểm cho cậu nữa."

Diệp Minh đấm mạnh vào tường, dứt khoát bước trở lại xe. Sương đêm lạnh đã làm môi anh tím tái.

Thể loại: Vụ án, hành động, chiến tranh, đam mỹ

Phát hành độc quyền bởi Bạch Vân Thư Quán

Wattpad: bachvanthuquan

Gmail: bachvanthuquan

Fb: Bạch Vân Thư Quán

#hoalenh

#hoa_lenh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play