CHƯƠNG 4: NỮ CẢI NAM TRANG
Lúc này đã là hoàng hôn, tuyết ngừng rơi, không gian trở nên ảm đạm, không có ánh nắng chiều.
Tần Thanh La và Y Nguyệt bị đuổi ra khỏi Tần Phủ, mỗi người mang theo một tay nải nhỏ, bên ngoài có một chiếc xe ngựa cũ kỹ tàn tạ đã chờ từ lâu.
Phu xe là một ông lão tóc đã bạc, thấy hai người bước ra, ông lão nhảy ra khỏi xe, nhét roi ngựa vào tay Y Nguyệt: “Phu nhân nói, đường xá xa xôi, trong phủ lại bận rộn, nên sẽ không cử thêm người cho tứ tiểu thư nữa, xe ngựa này dùng xong để lại ở biệt viện, không cần trở về nữa.”
“Thật là quá đáng,” Y Nguyệt thấy xe ngựa phủ đầy bụi, trên mép còn có vài lỗ thủng, loại xe ngựa này rõ ràng là trong phủ đã bỏ xó từ lâu. “Xe ngựa như vậy làm sao có thể ngồi? Lỡ tứ tiểu thư bị thương thì sao?”
“Chỗ nào kim quý vậy? vẫn nghĩ mình là tiểu thư của Phủ Tướng Quân sao? Vừa rồi không phải ta cũng vội vàng đi xe ngựa ra sao? Không phải không có va chạm sao? Không cần thì thôi đi, không cần chứ gì, các người tự đi đi.” Hùng hổ nói vài câu xong, lão già xoay người đi về phía cửa.
Nhìn thấy cửa sau bị đóng lại, Y Nguyệt nhìn Tần Thanh La đau khổ: “Tiểu thư, hôm nay trời gần tối rồi. Lúc này, đuổi chúng ta ra ngoài, rõ là cố tình bắt chúng ta ăn bờ ngủ bụi.”
“Ăn bờ ngủ bụi?” Tần Thanh La cười nhạo, xoa xoa đầu Y Nguyệt: “Nha đầu ngốc, em vẫn còn đơn thuần.”
“Tiểu thư, ý của tiểu thư là…” Y Nguyệt không thể nói rõ.
Tần Thanh La lắc đầu: “Thôi nào, thứ mà ta kêu em đến lấy ở hiệu thuốc đâu rồi?”
Y Nguyệt gật đầu, lấy ra một gói bột phấn :“Đại phu nói rằng loại bột này chuyên dùng để đầu độc chuột, dược tính rất mạnh, một gói thuốc có thể gi3t chết vài con bò.”
Tần Thanh La lấy gói bột, sau đó lấy ra một con dao găm trong tay nải, con dao găm sắc bén, trong buổi chiều nhá nhem con dao găm phát ra ánh bạch quang sáng loáng.
“Tiểu thư, ngài…” Y Nguyệt mở to mắt.
Tần Thanh La cẩn thận lau bột trên dao găm: “Đi thôi, chúng ta có thể tự do hay không, đêm nay sẽ rõ.”
“Tiểu thư, em hơi sợ hãi.” Y Nguyệt theo bước chân của Tần Thanh La, vô thức ôm chặt tay nải.
Tần Thanh La cười nhạt, nụ cười rạng rỡ trong ánh hoàng hôn, cô nói: “Đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ em.”
Y Nguyệt không biết rằng ngay lúc đó, nụ cười này đã in sâu vào tâm trí của cô, cho đến nhiều năm sau, dựa vào ký ức ấm áp này, cô đã sống sót qua sự tra tấn sống còn hơn chết.
Khi hai người đến cổng thành thì cổng đã đóng rồi, điều này đã được dự đoán trước, vì vậy Tần Thanh La đưa Y Nguyệt đến ở trong một khách đi3m gần đó.
Họ hỏi chủ tiệm một gian phòng nhỏ hẻo lánh, sau đó Y Nguyệt dắt chiếc xe ngựa hỏng vào sân sau xếp đặt, còn Tần Thanh La trở về phòng thay bộ đồ nam trang.
Hai cô nương ra ngoài, nếu mặc trang phục nữ nhân sẽ rất bất tiện.
Khi Y Nguyệt trở lại phòng, nhìn thấy Tần Thanh La đang mặc quần áo nam, kinh ngạc trợn to hai mắt: “Tiểu thư, nếu không nhìn kỹ, em không thể nhận ra tiểu thư, hơn nữa hầu kết cũng rất vừa vặn.”
Tần Thanh La mỉm cười: “Trước đây ta có học ở Nhật Bản thuật hóa trang, quả là hữu dụng. Đây là của em, mau thay đi. Ta sẽ đến sảnh trước gọi đồ ăn, khi nào thay đồ xong đến tìm ta.”
Y Nguyệt nhận lấy quần áo, gật đầu, không nhịn được đánh giá cô, nàng ta chưa bao giờ biết tiểu thư nhà mình có tài năng ấy, lại càng không hiểu Nhật Bản là cái gì.
Trời đã tối, đã đến giờ ăn tối nên sảnh trước của khách đi3m rất náo nhiệt. Tần Thanh La tìm một góc ngồi xuống, gọi tiểu nhị lấy vài món ăn nhẹ.
“Nghe nói tú bà của Xuân Nguyệt Lâu không biết vì sao đã chết vào đêm qua.”
“Sau lưng Xuân Nguyệt Lâu có rất nhiều kẻ quyền quý ở Vân Thành, ta thật không biết là ai, dám tùy tiện động thủ với người của Xuân Nguyệt Lâu.”
“Không đúng, quan phủ đã đến xem, họ nói rằng đây là ngoài ý muốn.”
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, ngay cả quan phủ cũng không dám điều tra, chúng ta không nên tranh luận.”
Vài nam tử trẻ tuổi tức giận tiến vào nhã gian trên lầu hai, Tần Thanh La đang bưng trà nghe theo cuộc đối thoại của bọn họ mà hành động, người mà ngay cả quan phủ cũng không dám động đến, chính là Võ Tuyên Vương?
Võ Tuyên Vương đang tìm kiếm tung tích của cô? Không phải người nào thân mật với hắn đều bị trở mặt sao? Cô tránh xa, không phải chỉ là điều hắn muốn sao?
Tần Thanh La nhăn mày đặt chén trà xuống, mất hết hứng thú uống trà.
Tiểu nhị nhanh chóng mang đồ ra, lát sau lại mang đến vài món ăn vặt, Tần Thanh La tâm trạng lo lắng, dùng đũa khua khua đồ ăn, thật sự không có cảm giác muốn ăn.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng chuông bạc lanh lảnh vang lên từ xa đến gần, cô ngạc nhiên, ngẩng đầu lên thì thấy một đoàn người mệt mỏi đang từ từ tiến vào khách đi3m.
Tổng cộng có bảy tám người, toàn thân đều tỏa ra mùi dược liệu, cầm đầu là một ông lão có vẻ đi đứng bất tiện, ngồi trên xe lăn do người phía sau đẩy.
Tiếng chuông bạc dường như phát ra từ dưới chân ông lão, Tần Thanh La nhìn kỹ, ánh mắt sáng lên.
Đôi chân của ông già có một đôi vòng chân, được chạm khắc tinh xảo, khảm đá quývà chuông, chỉ cần cử động là chúng sẽ phát ra âm thanh lanh lảnh.
Trong mắt người khác, đây chỉ là cặp chuông trang trí, nhưng trong mắt các chuyên gia thiết kế vũ khí, cặp chuông này là tuyệt phẩm.
Ba năm trước, cô bị giam trong Phủ Tướng Quân, không bước ra khỏi cửa, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với những thứ này. Bây giờ đột nhiên xuất hiện tuyệt phẩm trước mặt, cô không nhịn được đành đứng lên, đi qua.
“Lão bá, tôi có thể nhìn vòng chân của ông được không? Ông đừng lo lắng, tôi chỉ nhìn thôi, sẽ không làm hỏng nó.” Tần Thanh La nói bằng giọng dịu dàng và chân thành nhất, từ đầu đến cuối ánh mắt đều hướng về vòng chân không rời.
Hai người nam nhân to lớn đứng bên cạnh nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, định mở miệng từ chối, không ngờ ông lão lại chậm rãi chắp tay: “Được.”
Được sự cho phép của ông lão, Tần Thanh La ngồi xổm xuống, ghé sát vào chân ông lão để nhìn kỹ vòng chân.
Trong khách đi3m ồn ào, hành động của cô trông thật kỳ quái, gần như hèn mọn nằm dưới chân ông lão.
Ông lão ngồi trên xe lăn thấy cô nhìn nghiêm túc như vậy, đồng tử bất giác co lại một lúc, đám tùy tùng đứng phía sau càng giống kẻ thù.
“Thật là tinh xảo.” Tần Thanh La không khỏi cảm thán, sau đó giơ tay ra cảm tạ.
Ngay lúc đó, chân của ông lão vô thức co lại, nhưng Tần Thanh La chưa kịp phản ứng thì vòng chân đã rơi ra “cạch” một tiếng nhạc nhẹ vang lên.
“Ah… Tôi thực sự xin lỗi. Thiết kế của chiếc vòng chân này thật khéo léo. Cách lắp và tháo rất đặc biệt. Tôi không nhịn được đành thử xem suy nghĩ của mình có đúng không.” Tần Thanh La ngượng ngùng cười cười, hai chiếc vòng chân đang nằm trong tay cô và chúng tạo ra âm thanh lanh lảnh êm tai theo cử động của cô.
Cô không để ý, lúc tháo vòng chân ra, vẻ mặt của ông lão và đám tùy tùng đều vô cùng kinh ngạc.