CHƯƠNG 32: THƯỞNG CHO NGƯƠI ĂN NGON
Biết trong phòng đang xảy ra chuyện gì nên những người trong sân đều tránh đi thật xa, rõ ràng đã đến giờ ăn tối nhưng không có ai tới gọi đi ăn.
Sau một hồi quấn quýt, Tần Thanh La nằm ngửa trên giường, lưng đau như lửa đốt, cô không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đáng sợ sau lưng mình.
Phó Lãnh Quyết không coi cô là nữ tử đàng hoàng nên đối xử với cô rất thô bạo. Có lúc Tần Thanh La sẽ không kìm được nghĩ rằng nếu đổi lại là một nữ nhân có thân phận và địa vị khác, ví dụ như Tiêu Ngữ Yên , có phải hắn sẽ đối xử dịu dàng hơn rất nhiều không?
“Dậy đi, hôm nay đưa ngươi tới tửu lâu tốt nhất trong thành ăn cơm.” Giống như phần thưởng sau khi xong chuyện, Phó Lãnh Quyết cao ngạo nói.
Tần Thanh La c ắn môi dưới, không nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, biết hắn rất nhạy cảm nên cô cũng rất giỏi che giấu: “Ừm”, cô trả lời, đứng dậy khỏi giường, nhặt áo rơi bên giường lên mặc vào.
“Kiểu dáng quần áo của ngươi cũng khá đẹp, nhưng lông thú hơi kém, khi nào về Kinh thành, Bổn vương sẽ đưa ngươi đến bãi cát săn bắn, săn được cáo thì làm áo cho ngươi.” Phó Lãnh Quyết thấy Tần Thanh La đã mặc đồ xong thì mới mở cửa bước ra ngoài.
“Vậy cảm ơn Vương gia.” Hắn còn định đưa cô về Kinh thành? Thật sự coi cô là nha hoàn làm ấm giường đấy à?
Trong sân quán trọ, đèn lồ ng thắp sáng khắp nơi, trời đã hoàn toàn về đêm, ngay cả những trung sĩ thị vệ canh gác cũng ít đi rất nhiều.
Một chiếc xe ngựa đang chờ ở cửa vào quán trọ, Kim Vệ thấy Phó Lãnh Quyết bước ra thì vội vàng di chuyển chỗ ngồi của mình, khi nhìn thấy Tần Thanh La hắn cũng không có biểu hiện gì ngạc nhiên.
Tần Thanh La đang định theo vào trong xe ngựa, nhưng đột nhiên có mấy người từ trong quán trọ đuổi theo ra, không ai khác chính là hai chị em Tiêu Ngữ Yên .
“Vương gia, người làm vậy là không được nha, một mình đi ăn đồ ngon nhưng lại không dẫn theo chị em bọn ta.” Tiêu Hải Lan ỷ vào mình còn nhỏ nên nói năng rất tuỳ tiện, chỉ là không biết trong sự tuỳ tiện này có mấy phần mưu kế thôi.
Rèm xe ngựa vẫn chưa hạ xuống, có thể thấy được Phó Lãnh Quyết ngồi trong xe đang cong môi cười: “Tin tức của Tiêu nhị tiểu thư thật nhanh nhẹn, ngay cả hành tung của Bổn vương mà cũng nghe ngóng được. Nếu đã đến rồi thì cùng đi đi. Kim Vệ, chuẩn bị xe ngựa cho cô nương Tiêu gia.”
Nói xong Phó Lãnh Quyết hạ rèm xuống, Tần Thanh La do dự một lát rồi vẫn kiên trì bước lên xe ngựa của Phó Lãnh Quyết.
Kim Vệ nhanh chóng tìm được một chiếc xe ngựa, cũng mặc kệ hai người Tiêu gia có sắc mặt tốt hay không, dặn dò vài câu với người đánh xe cưỡi ngựa dẫn đường.
Hai chị em Tiêu Ngữ Yên nhìn nhau, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ dữ tợn, trước mặt hai người họ mà nữ nhân kia lại dám leo lên xe Võ Tuyên Vương!
Thành phố về đêm yên tĩnh hơn một chút, không có tiếng người bán hàng la hét, có thêm ánh nến thanh nhã. Nơi phồn hoa nhất trong thành lúc này chính là Phố Đông, vì ở đây có tửu lâu nổi tiếng số một trong thành, giờ ăn cơm cũng chính là giờ náo nhiệt nhất.
Khi mấy người Phó Lãnh Quyết tới tửu lâu đã thu hút sự chú ý của mọi người, mà Phó Lãnh Quyết lại như không hề có ý định khiêm tốn, dẫn theo đoàn người lên phòng riêng trên tầng hai.
Khi họ bước vào phòng riêng và đóng cửa lại, từ căn phòng phía bên kia hành lang vọng lại tiếng cười khe khẽ.
“Chủ tử, họ tới rồi.” Tấn Song mở cửa sổ, từ cửa sổ phòng họ nhìn ra ngoài, vừa hay có thể trong thấy toàn bộ đại sảnh tầng một.
Ân Khánh gật đầu, nhàn nhã nhấp một ngụm trà, nhưng đồ ăn trên bàn thì không hề động đũa: “Chúng ta cùng chờ xem, kịch hay sắp bắt đầu rồi.”
Lời của hắn vừa dứt, trước cửa tửu lâu lại xuất hiện một nhóm người, khi nhóm người này xuất hiện cũng thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng không phải vì địa vị nổi bật mà là bởi hai người đẹp quốc sắc thiên hương trong đám. Hai người đẹp là chị em song sinh, đều quấn áo choàng trắng, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay. Các đường nét trên khuôn mặt rất tinh xảo, làn da vô cùng mịn màng, nhất là đôi mắt kia, dường như biết câu hồn người khác.
Mỹ nhân như vậy đủ để khiến cho mọi đàn ông trong thiên hạ phải ngắm nhìn, cho nên khi họ xuất hiện, cả quán trọ đều yên lặng.
Hai mỹ nữ dẫn theo đoàn tuỳ tùng bước vào, ngồi xuống một bàn trống, sau khi ngồi xuống họ không gọi đồ ăn mà một người cầm đàn, người kia ôm đàn tỳ bà chơi cùng nhau.
Mỹ nhân gảy đàn, không cần biết tiếng đàn có thực sự hay hay không, nhưng bức tranh này đã đủ đẹp rồi. Mọi người trong tửu lâu đều quên cả ăn, tất cả đều sững sờ thưởng thức cảnh trước mắt.
Trong phòng riêng sang trọng bậc nhất tầng hai, đồ ăn và rượu đã được chuẩn bị hết, Phó Lãnh Quyết ngồi vào ghế chính giữa, hai chị em Tiêu Ngữ Yên ngồi đối diện hắn, Kim Vệ và Tần Thanh La đứng sau Phó Lãnh Quyết.
Trong xã hội có thứ bậc cao, cả Tần Thanh La và Kim Vệ không phải chủ tử nên không có tư cách ngồi ăn cơm cùng chủ tử. Kim Vệ đã quen, nhưng một thiếu nữ hiện đại là Tần Thanh La thì cảnh này đã cực kỳ làm tổn thương lòng tự trọng của cô.
Không phải nói đưa cô đi ăn sao? Kết quả họ ăn còn cô nhìn?
“Kim Vệ, gắp ít đồ ăn cho nàng.” Phó Lãnh Quyết hờ hững nói, không nói là ai nhưng Kim Vệ hiểu ý hắn, cầm bát đũa lên, gắp một phần thức ăn sau đó đặt sang bàn vuông nhỏ bên cạnh.
“Tần cô nương, đây là phần thưởng Vương gia ban cho cô.” Khi Kim Vệ nói, trên mặt còn hơi hâm mộ, dường như đãi ngộ được Vương gia chủ động lo ăn uống này bọn họ không thể được nhận.
Khoé miệng Tần Thanh La giật giật, cổ họng ngai ngái nhưng lại đứng yên đó hồi lâu không nhúc nhích.
“Tần cô nương?” Kim Vệ lại gọi lần nữa, đi đến bên cô, khẽ nháy mắt với cô rồi nhỏ giọng nói: “Tần cô nương, Vương gia chưa bao giờ quan tâm ai như thế này, cô là người đầu tiên đấy, mau ngồi xuống ăn đi.”
Ăn?
Trong lòng Tần Thanh La cảm thấy buồn cười, lúc này mới thật sự cảm nhận được sự khác biệt giữa chủ tử và nô tài, mấy ngày trước ở trong xe ngựa ăn rất tuỳ ý, cũng không ăn cùng Phó Lãnh Quyết nên cô chưa từng trải qua cảm giác này. Bây giờ không ở trên đường, đến tư cách ngồi ăn cùng bàn với hắn, cô cũng không có.
Chọn một ít thức ăn rồi đặt sang bên cạnh, giống như thưởng cho cún cưng, cô còn phải biết ơn?
Phó Lãnh Quyết thấy cô đứng im thì cau mày.
Tiêu Hải Lan ngồi đối diện hắn dường như đã thấy cơ hội tới, lập tức đứng dậy đi tới trước mặt Tần Thanh La, vung tay tát cô một cái: “Nô tỳ to gan, không biết thức thời!”
Tần Thanh La lùi lại một bước theo bản năng, tránh được cái tát của ả, cô lạnh lùng nhìn Tiêu Hải Lan nhưng lại quay đầu nói với Phó Lãnh Quyết: “Vương gia, người ta không thoải mái, ăn không ngon miệng nên không ăn nữa. Ta đi xuống dưới đợi mọi người.”
Tần Thanh La cũng không đợi Phó Lãnh Quyết gật đầu đồng ý đã cất bước ra ngoài.