CHƯƠNG 22: NGOÀI DỰ ĐOÁN

Trong các văn thần trên triều đình của Nam Việt Quốc, chỉ có Tả tướng Ân Khánh là có thể tương đối chống đỡ được Thủ phủ Tiêu Xuân Thu . Nhưng nhà họ Tiêu là vọng tộc trăm năm đã từng có hai vị Hoàng hậu một vị Quý phi. Tả tướng là xuất thân từ dân thường. Cho nên Tiêu Xuân Thu tuyệt đối là văn thần có nội tình thâm sâu nhất trên triều đình Nam Việt Quốc.

Làm văn nhân đứng đầu, làm gương cho văn nhân trong thiên hạ, Tiêu Xuân Thu rất coi trọng danh dự của bản thân, cho nên cả đời không cưới nhiều vợ, chỉ có hai phòng. Phòng lớn sinh được một trai một gái. Phòng thứ hai sinh được có hai cô con gái.

Tiêu Ngữ Yên làm đích nữ duy nhất của phòng lớn nhà họ Tiêu, có thể tưởng tượng được địa vị của nàng trong giới quý nữ ở thành Phượng Tây . Lại thêm nàng cầm kỳ thư họa mọi thứ đều giỏi, cho nên khi còn nhỏ đã được gọi là đệ nhất tài nữ, theo lời đồn, nữ nhân tài ba, hoạt bát như Tiêu Ngữ Yên sớm muộn cũng có một ngày phải tiến vào Hoàng cung.

Vào cung à? Tiêu Hải Lan ngáp một cái và bĩu môi, lạnh lùng nghe hai nha hoàn trong phòng bếp nói về tình hình của Tiêu gia, trong lòng nàng ta thầm cười lạnh. Với tham vọng của Tiêu Ngữ Yên sao có thể để ý tới hoàng thượng gần như là con rối trong cung kia chứ?

Chờ hai a hoàn nói chuyện xong, Tiêu Hải Lan mới gọi một a hoàn trong đó tới: “Ngươi, qua chuẩn bị giúp ta ít đồ.”

Nha hoàn kia nơm nớp lo sợ hành lễ, đi theo Tiêu Hải Lan đến chỗ hẻo lánh, Tiêu Hải Lan mới mở miệng hỏi: “Ta hỏi ngươi chuyện này, nếu ngươi biết gì nói đấy, số bạc này chính là của ngươi.”

A hoàn nhìn lướt qua mệnh giá trên ngân phiếu, ánh mắt lập tức sáng lên, trên mặt khó giấu được vẻ vui mừng: “Xin Tiêu nhị tiểu thư ngài cứ hỏi, nô tỳ biết gì nhất định sẽ nói ra hết.”

Tiêu Hải Lan khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng hiện vẻ xem thường: “Tối hôm qua, sau khi thu xếp cho đám người kia xong, trong phòng bếp đã từng nấu qua canh tuyệt tử chưa?”

Nha hoàn kia cẩn thận suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu: “Trạm dịch này không lớn, cho nên trong phòng bếp thường do ta và hai tỷ muội khác cùng quản lý. Hôm qua, từ sau khi đoàn người Võ Tuyên Vương vào ở tới nay lại có đầu bếp riêng tới phòng bếp xử lý chuyện ẩm thực. Tuy nô tỳ chưa tiếp xúc qua ẩm thực nhưng vẫn hầu hạ ở trong phòng bếp, thật ra không phát hiện ra có người nào từng nấu canh tuyệt tử.”

“Ngươi suy nghĩ kỹ xem? Thật sự không có à?” Tiêu Hải Lan có phần không dám tin.

“Thật sự không có. Nô tỳ đã từng làm cho nhà hộ lớn, cũng từng nấu canh tuyệt tử thay cho chủ tử. Canh tuyệt tử phải hầm một, hai canh giờ. Nếu như hầm ở trong trạm dịch, nô tỳ không có lý nào lại không biết.” Nha hoàn kia nói rất chắc chắn.

Tiêu Hải Lan im lặng một lát mới đưa ngân phiếu cho nha hoàn kia, sau đó xua tay cho nàng ta đi. Không ngờ Võ Tuyên Vương không cho nữ nhân kia uống canh tuyệt tử? Đối với Tiêu Hải Lan , điều này đơn giản là chuyện không có khả năng.

Khói bếp lượn lờ, sáng sớm trong trạm dịch rất yên tĩnh, chỉ có mùi thức ăn từ trong phòng bếp dần bay ra.

Tần Thanh La vì ngửi thấy mùi thức ăn nên mới thức dậy. Cô chỉnh lại quần áo rồi đi tới bên giường của Tần Dực Sinh, thấy nó dường như vẫn ngủ rất say nên không định đánh thức, đang muốn xoay người rời đi thì Tần Dực Sinh lại đột nhiên mở mắt.

“Ta đánh thức đệ à?” Tần Thanh La cười hỏi.

Tần Dực Sinh kinh ngạc lắc đầu nhưng không nói chuyện. Nó sẽ không để cho cô biết thật ra mình đã thức suốt cả đêm.

“Đi thôi, ta dẫn đệ đi ăn sáng.” Tần Thanh La thấy nó im lặng cũng không để tâm lắm. Hơn nữa, cô biết nó đang suy nghĩ gì. Để mình có thể tiếp tục sống sót, nó sẽ cố gắng không chọc giận “chủ nhân”. Mặc dù Tần Thanh La chưa bao giờ xem nó là hàng hóa.

Nhưng bởi vì bị đè ép quá lâu làm cho đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi này học được cách nhẫn nại và cẩn thận từng li từng tí. Trước kia khi Tần Thanh La bị bạn học bắt nạt, làm sao không giống nó chứ?

Tần Thanh La giúp nó mặc quần áo tử tế, nắm tay nó ra khỏi gian phòng và đi thẳng về phía phòng bếp. Tuy còn rất sớm nhưng người trong trạm dịch đã bắt đầu bận rộn.

Đội xe ngựa chỉ dừng ở trạm dịch trong thời gian rất ngắn. Có người nói lát nữa ăn sáng xong lại lên đường, cho nên rất nhiều quân sĩ đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Đối với Tần Thanh La đi lại trong trạm dịch, gần như tất cả quân sĩ đều lựa chọn không nhìn tới, thậm chí sẽ trực tiếp thể hiện rõ ràng vẻ khinh miệt trên mặt.

Tần Thanh La đáp lại điều này bằng cách ưỡn thẳng lưng, đi lại rất ung dung. Tần Dực Sinh vốn không có cảm giác an toàn, khi cảm giác những ánh mắt không tốt của đám người xung quanh lại càng cúi đầu thấp hơn.

“Đứng lại!”

Đột nhiên có một tiếng quát khẽ từ phía xa truyền đến.

Tần Thanh La ngẩng đầu, chỉ thấy có hai nữ nhân đứng dưới tán cây Phù Dung ngoài xa. Một người trong đó chính là người tối hôm qua đứng ở bên ngoài xe ngựa nhìn thấy cảnh chật vật của cô.

Có lẽ vì cảm thấy hơi xấu hổ nên Tần Thanh La bất giác đỏ mặt, nhưng cuối cùng vẫn không thả tay Tần Dực Sinh ra.

“Hai vị có việc gì sao?” Tần Thanh La kéo Tần Dực Sinh ra phía sau, không để ý lại thể hiện ra phong thái của một người bảo vệ.

Tiêu Ngữ Yên dẫn theo Tiêu Hải Lan chậm rãi đi tới, mỗi bước đi đều làm bộ điêu bằng phỉ thúy trên đầu khẽ va chạm phát ra tiếng chuông êm tai. Một bộ điêu bằng phỉ thúy như vậy đủ cho một gia đình bình thường sống mấy đời.

“Muội muội đừng lo lắng, chúng ta không có ác ý đâu. Chẳng qua thấy muội muội hầu hạ vương gia cực khổ, cho nên cố ý chuẩn bị chút quà tặng cho muội thôi.” Tiêu Ngữ Yên cười rất dịu dàng, giơ tay nhấc chân đều là khuôn mẫu tao nhã của tiểu thư khuê các.

Chỉ tiếc là vẻ dịu dàng như vậy rơi vào ở trong mắt Tần Thanh La lại thành có dụng tâm kín đáo.

Tần Thanh La tự hiểu lấy mình, cô chẳng qua là một tồn tại xấu hổ bên cạnh Võ Tuyên Vương, theo cách nói của Võ Tuyên Vương, cô chẳng qua là một món đồ chơi mà thôi, tuyệt đối không đáng để những người ở lâu trên cao này chú ý.

Mà hai nữ nhân trước mắt này tự nhiên chủ động tìm tới cô, tuy cô không biết các nàng rốt cuộc là ai nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết tuyệt đối sẽ không có lòng tốt.

Tần Thanh La im lặng, kéo Tần Dực Sinh lui lại bước: “Người quá khách sáo rồi. Ta là người của vương gia, hầu hạ vương gia cũng là chuyện nên làm.”

“Tiện tỳ nhỏ bé nhà ngươi đúng là cho mặt còn không biết xấu hổ. Trưởng tỷ nhà ta nói muốn tặng quà cho ngươi, đó là cho ngươi thể diện. Sao nào, ngươi còn muốn tỏ ra cao giá à?” Tiêu Hải Lan bĩu môi, trong lòng lại không quá ủng hộ khi thấy Tiêu Ngữ Yên cẩn thận như vậy. Đó chẳng qua chỉ là một tiện tỳ mà thôi, giết là được, Võ Tuyên Vương còn có thể xử lý nàng chỉ vì một tiện tỳ sao?

“Không công thì không nhận lộc. Chúng ta còn có việc, không quấy rầy hai vị quý nhân nữa.” Tần Thanh La kéo Tần Dực Sinh đi về phía sau, thật sự không muốn xảy ra mâu thuẫn gì với hai người này. Làm người ở dưới mái hiên, nếu xảy ra chuyện ầm ĩ thì kẻ thua thiệt bao giờ cũng là mình.

Mặt Tiêu Ngữ Yên trắng bệch, thật ra cũng mới lần đầu gặp phải loại người hầu không nể mặt chủ tử như vậy. Những nữ nhân trước đây vừa nhìn thấy nàng ta, có ai mà không nịnh bợ một lúc, sợ chọc giận nàng ta.

Tiêu Hải Lan lại là một người thiếu kiên nhẫn, chạy vài bước đuổi theo ngăn cản ở trước mặt Tần Thanh La, cười lạnh: “Trưởng tỷ nhà ta tặng đồ, ngươi có muốn hay không cũng phải nhận!” Nàng ta nói xong giơ tay bắt lấy Tần Thanh La.

Tần Thanh La muốn che chở cho Tần Dực Sinh, ngược lại không kịp tránh đã bị Tiêu Hải Lan nắm lấy vai. Chỉ thấy Tiêu Hải Lan cười tươi, sau đó chợt kéo mạnh, lại xé một mảnh áo trên đầu vai của Tần Thanh La.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play