Tháng Hai năm 2026, một trận cúm quét qua khu dân cư Park Slope. Cả Alex lẫn Henry đều không thống nhất được ai đã lây bệnh cho ai trước— Henry thì biết chắc là do Alex bởi cậu đã thức khuya để hỏi mẹ về dự luật quyền bầu cử ở Texas, mà hệ thống miễn dịch của cậu luôn gặp vấn đề khi cậu thấy khó chịu về Texas— nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cả hai bị kẹt cứng trong nhà tận một tuần trời. Ít nhất thì Alex không phải vật lộn với cơn ốm của mình như vật lộn với tình trạng mệt mỏi mà cậu đem từ chỗ làm về giống mọi khi, tháng trước cậu đã xin nghỉ việc.
Đâu đó vào khoảng ngày thứ năm, Henry nhận ra đây là quãng thời gian họ liên tục ở nhà lâu nhất trong nhiều năm nay. Cả hai dường như luôn rời đi và trở về một cách vội vã: tất tưởi quay về từ những buổi xuất hiện trước công chúng, bước ra từ những chiếc xe an ninh lưu động trong khi còn chưa cài hết cúc áo, gặp gỡ Cash bên vệ đường lúc 3 giờ sáng với cặp táp vẫn xách trên vai. Theo một cách nào đó, thật tuyệt khi lại được làm quen với ngôi nhà mà cả hai đã chung tay vun đắp.
Trong khi Alex chợp mắt, Henry dạo bước quanh ngôi nhà.
Tầng một có phòng khách chạy dài, dầm xà và hệ thống lò sưởi đã được Henry cho sửa chữa lại từ trước khi chuyển đến bởi anh luôn quý trọng lịch sử nằm sau mỗi món đồ. Tiếp đến là gian bếp với những chiếc tủ màu xanh đậm và khung cửa sổ lớn nằm phía sau, trông ra bàn ăn bằng gỗ thông có nhiều mắt gỗ được bố của Alex truyền lại. Phía trên, ở tầng hai, họ có phòng ngủ dành cho khách - nơi sở hữu tất cả các loại kem dưỡng da tay mà mẹ Catherine yêu thích trong nhà vệ sinh cá nhân; có phòng khách với kệ trưng bày tượng thiên nga Pez đã sưu tầm nhiều năm về trước - cái hồi mà cậu chàng còn chết mê chết mệt nàng June. Tiến thêm vài bước là lên đến tầng trên cùng— đây là nơi họ đặt phòng đọc sách của Henry và phòng làm việc của Alex, nằm trên hành lang là bức ảnh của họ chụp tại đám cưới của Shaan và Zahra; xa xa nơi cuối lối đi chính là phòng ngủ của cả hai.
Phòng ngủ là phần yêu thích nhất của anh trong ngôi nhà này, không phải chỉ vì những lý do quá đỗi hiển nhiên hay vì cái nhếch mày đầy gợi cảm của Alex. Anh yêu trần nhà cao và bông hoa hồng bằng thạch cao được chạm khắc ở vị trí trung tâm. Họ đã cùng nhau chọn giường ngủ, mỗi sáng khi anh mở mắt chào bình minh trên chiếc giường ấy, anh sẽ lật người lại và trông thấy những chiếc bút viết với khăn lau kính của Alex nằm lăn lóc trên tủ quần áo. Thế rồi anh biết rằng: đây rồi, đây chính là cuộc đời mình đang thực sự sống trong đó chứ không phải mình nằm mộng. Có lẽ anh thích căn phòng này nhất vì nó đem lại cảm giác tách biệt với phần còn lại của ngôi nhà. Và mặc dầu bị giam cầm trong không gian ấy thì đây là lần đầu tiên anh cảm thấy thật an toàn khi yên vị trong một tòa tháp.
Quan trọng nhất là cả ba tầng lầu đều có cửa sổ lồi* nhô ra ở phía mặt tiền của ngôi nhà, tuy nhiên, chỉ có khung cửa ở phòng ngủ có chỗ ngồi. Họ đã lấp đầy khoảng trống đó bằng những chiếc gối nhung với đệm màu xanh rêu; rồi một hoặc hai lần trong năm, vào những ngày hiếm hoi mà thời gian trôi qua thật chậm chạp, Alex sẽ trèo lên đó và ngủ quên mất.
Đó là nơi Henry tìm thấy Alex khi anh bước vào phòng, mỗi tay cầm một ly súp. Anh nhận ra chiếc chăn bông quấn quanh người cậu: họ đã từng vùi mình bên dưới tấm chăn ấy trên chiếc giường đôi ở căn nhà tuổi thơ của Alex, vào cái đêm mà bà Ellen giành chiến thắng trong cuộc tái bầu cử. Alex đã nhét nó vào vali để mang về Washington. Cậu khẽ cựa mình khi Henry đặt ly súp xuống tủ quần áo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT