Không phải Henry mà lại là Bea - người đã tiếp đón khi Alex gõ lên cánh cửa đóng kín của phòng âm nhạc nằm trên tầng hai điện Kensington.
"Em đã bảo anh tránh xa ra—", Bea vẫn đang nói dở khi mở cửa, khua cây đàn guitar qua vai. Cô đánh rơi nó ngay khi nhìn thấy cậu. "Ôi, Alex, chị xin lỗi, chị tưởng em là Philip", cô nâng cậu lên bằng tay còn lại và ôm ghì lấy cậu, “Tạ ơn Chúa, em ở đây rồi. Chị đang định tự mình đi đón em đây.”
Khi cô thả cậu ra, cậu cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Henry ở phía sau, đang ngồi trên ghế sofa bên một chai rượu mạnh. Anh mỉm cười yếu ớt với Alex và lên tiếng, “Nhanh đấy, so với một tay lính thám hiểm.”
Tiếng cười của Alex phát ra nửa như tiếng nức nở. Không biết rằng cậu hay Henry mới là người di chuyển trước nhưng họ gặp nhau ở giữa phòng, cánh tay Henry vòng qua cổ Alex, kéo cậu vào một cái ôm ghì thật chặt. Nếu giọng nói của Henry trên điện thoại là sợi dây thì cơ thể anh chính là trọng lực khiến sợi dây ấy thắt chặt lại. Bàn tay anh giữ sau gáy Alex vững chắc như lực từ trường, tựa như một chiếc la bàn vĩnh viễn hướng về phía Bắc.
"Em xin lỗi" là câu nói thoát ra từ miệng Alex, một cách đau khổ, tha thiết, bị bóp nghẹt trong cổ họng Henry. “Là lỗi của em. Em rất xin lỗi.”
Henry buông cậu ra, đặt tay lên vai cậu, quai hàm anh nghiến chặt. “Sao em dám. Anh không thấy có lỗi vì điều gì cả.”
Alex lại cười đầy hoài nghi, nhìn vào quầng thâm dưới mắt Henry và đôi môi đang mím chặt của anh. Lần đầu tiên cậu ngắm nhìn anh với tư cách là người đàn ông được sinh ra để lãnh đạo cả một quốc gia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play