Trên nóc Nhà Trắng, lọt thỏm trong một góc của Lối Đi Dạo, có một tấm ván mỏng nằm ở ngay rìa của Phòng Tắm Nắng. Nếu bạn chạm vào nó vừa phải, bạn có thể bóc nó ra đủ để tìm thấy một thông điệp được khắc bên dưới, bằng đầu chìa khóa hoặc có thể là một dụng cụ mở thư ở Cánh Tây bị đánh cắp.

Trong lịch sử đầy bí mật của Những Gia Đình Tổng Thống - một hãng buôn chuyện tầm phào đã thề một cách thận trọng vì không muốn bị thủ tiêu - rằng không có câu trả lời chính xác ai đã khắc nó. Có một điều mà mọi người dường như chắc chắn đó là, chỉ có con trai hoặc con gái của Tổng thống mới đủ can đảm để làm ô uế Nhà Trắng theo cách đó. Một số người thề rằng kẻ khắc dòng chữ đó chính là Jack Ford, cậu chàng với cái đĩa hát Hendrix và căn phòng lệch tầng gắn liền với mái nhà dùng cho việc hút thuốc vào đêm khuya. Những người khác lại nói rằng đó là Luci Johnson trẻ tuổi, cô nàng với dải ruy băng dày trên tóc. Nhưng chuyện đó không thành vấn đề. Chỉ có dòng chữ vẫn còn tại đó, một câu thần chú dành riêng cho những ai đủ khéo léo để tìm ra nó.

Alex phát hiện chuyện này trong tuần đầu tiên sống ở Nhà Trắng. Cậu chưa bao giờ nói cho ai hay rằng làm thế nào mà cậu tìm ra.

Nó nói rằng:

LUẬT #1: ĐỪNG ĐỂ BỊ TÓM

Phòng ngủ phía Đông và phía Tây trên tầng hai thường được dùng để phục vụ cho Gia Đình Tổng Thống. Ban đầu, chúng được chỉ định là một phòng ngủ khổng lồ dành cho các chuyến thăm của Hầu tước de Lafayette dưới thời chính quyền Monroe, thế nhưng sau đó chúng bị chia nhỏ ra. Alex sở hữu phòng ở hướng Đông, đối diện với Phòng Hiệp Ước, còn June sở hữu phòng hướng Tây, cạnh thang máy.

Lớn lên ở Texas, phòng của hai chị em được sắp xếp theo cùng một trật tự, đều nằm ở hai bên hành lang. Hồi đó, ai cũng có thể thấy rõ tham vọng June ở những thứ được treo kín trên các bức tường. Ở tuổi 12, đó là những bức tranh màu nước. Ở tuổi 15, đó là những cuốn lịch âm với biểu đồ các tinh thể. Ở tuổi 16, đó là những đoạn trích từ tờ The Atlantic, cờ hiệu của UT Austin, Gloria Steinem, Zora Neale Hurston và những đoạn trích từ các bài báo của Dolores Huerta.

Còn phòng riêng của Alex thì mãi mãi chẳng bao giờ thay đổi, chỉ ngày càng chất đầy những chiếc cúp bóng vợt và đống bài tập nâng cao. Tất cả chúng đều bám bụi nằm trong căn nhà cũ của gia đình ở quê nhà. Trên sợi dây chuyền quấn quanh cổ, thứ mà luôn bị khuất khỏi tầm nhìn, cậu đeo chiếc chìa khóa của ngôi nhà cũ suốt từ lúc cậu rời nhà để đến DC.

Giờ đây, ngay phía bên kia sảnh, căn phòng của June ngập tràn màu trắng sáng, hồng dịu cùng bạc hà. Căn phòng được chụp lại bởi tạp chí Vogue và được lấy cảm hứng từ những cuốn tạp chí thiết kế nội thất thường niên từ những năm 60s mà cô tìm thấy ở một trong những phòng sinh hoạt chung của Nhà Trắng. Phòng của cậu thì từng là phòng giữ trẻ của Caroline Kennedy, sau đó thành văn phòng của Nancy Reagan. June đã phải đốt lá ngải xông phòng cho cậu em sau khi biết tin này. Cậu giữ lại vài bức tranh vẽ cánh đồng thiên nhiên treo gọn gàng phía trên ghế sofa, nhưng sơn đè lên những bức tường hồng của Sasha Obama một màu xanh đậm.

Thông thường, các con của Tổng thống, ít nhất là trong vài thập kỷ qua, không sống ở Dinh thự khi đã đủ 18 tuổi nhưng Alex bắt đầu học tại Đại học Georgetown vào tháng Giêng, đúng thời điểm mà mẹ của cậu tuyên thệ nhậm chức. Về mặt logic, nó là hợp lý khi cậu dọn tới sống tại Nhà Trắng cùng gia đình, thay vì đội thêm chi phí dành cho an ninh hay phí thuê căn hộ một phòng ngủ để cậu tới sống. June thì chuyển đến sau vào mùa thu năm đó, sau khi tốt nghiệp Đại học Texas. Cô chưa bao giờ nói ra nhưng Alex biết cô chuyển tới để canh chừng cậu. Cô biết rõ hơn ai hết rằng cậu em trai thích thú nhường nào khi này, và cô đã hơn một lần phải lôi cậu ra khỏi khu vực Cánh Tây (nơi có phòng làm việc của Tổng thống).

Đằng sau cánh cửa phòng ngủ, cậu có thể thư thả ngồi một chỗ, đặt đĩa Hall & Oates trên chiếc máy quay đĩa ở trong góc và thế là chẳng ai nghe thấy cậu ngân nga theo bài "Rich Girl" như cha cậu vẫn làm. Cậu có thể mang chiếc kính đọc sách mà cậu luôn cho rằng mình chẳng cần tới nó. Cậu có thể tạo ra bao nhiêu tùy thích những miếng dán hướng dẫn học tập đầy màu sắc. Cậu sẽ chẳng thể nào trở thành nghị sĩ trẻ nhất được bầu chọn trong lịch sử nếu như không tự thân nỗ lực, mà cũng chẳng ai cần biết cậu đang thầm lặng nỗ lực ra sao. Cổ phiếu biểu tượng tình dục của cậu ấy sẽ lao dốc không phanh mất.

"Này", một giọng nói vang lên từ phía cửa, cậu nhìn lên từ laptop và thấy June đang đi vào phòng, hai chiếc iPhone với một chồng tạp chí kẹp dưới nách và một cái đĩa trên trên tay. Cô dùng chân đóng lại cánh cửa sau lưng.

"Hôm nay trộm được gì thế hả?", Alex hỏi, đẩy đống giấy tờ trên giường ra khỏi hướng của cô.

"Đủ loại bánh donut", June đáp khi leo lên giường. Cô đang diện một chiếc váy bút chì với giày bệt mũi nhọn màu hồng, và cậu tin chắc rằng sẽ thấy nó ở chuyên mục thời trang vào tuần tới: một bức ảnh về trang phục của bà chị gái ngày hôm nay, mở đầu cho loạt quảng cáo về đồ dùng cho các cô gái hay cập nhật xu hướng.

Cậu tự hỏi cô đã làm gì cả ngày hôm nay. Cô đã viết lách cho một chuyên mục của tờ WaPo, hay đó là một buổi chụp hình cho blog của cô? Hay là cả hai nhỉ? Cậu chẳng bao giờ theo kịp được.

Cô quẳng chồng tạp chí lên ga trải giường và bận rộn với chúng.

“Đang làm chuyện của mình để giữ cho ngành công nghiệp buôn chuyện vĩ đại của nước Mỹ tồn tại hả?”

"Đó là mục đích của tấm bằng báo chí mà", June đáp.

"Tuần này có gì mới không?", Alex hỏi, với tay lấy một chiếc donut.

"Xem nào", June nói, “tờ In Touch nói chị đang... hẹn hò với một người mẫu Pháp.”

“Thật luôn?”

"Chị cũng mong thế", cô lật sang vài trang khác, “Oh, họ còn nói em đang tẩy trắng lỗ đuýt của mình này.”

"Cái này thì đúng đấy", Alex nói khi trong miệng ngập socola vụn.

"Chị cũng nghĩ vậy", June nói mà chẳng buồn nhìn lên. Sau khi lướt qua gần hết chỗ tạp chí, cô nhét chúng xuống dưới cuối chồng và chuyển hướng chú ý sang tờ People. Cô lơ đãng lật giở - People chỉ viết những gì mà công chúng muốn họ viết. Nhàm chán. “Chả có gì nhiều cho tuần này đâu... Oh, chị là manh mối cho trò chơi ô chữ.”

Theo dõi tin tức từ các tờ báo lá cải là thú vui tiêu khiển của cô, một sở thích khiến mẹ của họ vừa thích thú lại vừa khó chịu, và Alex thì đủ yêu bản thân để bắt June đọc cho cậu nghe tất cả những tin tức nổi bật. Chúng thường là mấy lời bịa đặt hay mấy dòng được cung cấp bởi đội truyền thông của họ, nhưng nhiều thứ cũng khá hài hước. Nếu được lựa chọn, cậu thà đọc một trong hàng trăm fan fiction của người hâm mộ viết về cậu trên mạng - phiên bản cậu mười một tuổi với sức quyến rũ chết người và khả năng thể chất khó tin còn hơn, cơ mà June thì thẳng thừng từ chối đọc mấy thứ đó, không quan tâm ông em trai cố gắng mua chuộc cô ra sao.

"Tờ Us Weekly đi", Alex bảo

"Hmm...", June lục tìm trong chồng tạp chí, “Oh, nhìn này, mình lên trang bìa tuần này đấy”

Cô chìa cái bìa bóng loáng về phía cậu em, nơi mà có tấm ảnh cả hai được đính chặt ở một góc, tóc của June được kẹp trên đỉnh đầu và Alex thì trông hơi giống người phục vụ nhưng vẫn đẹp trai ngời ngời, quai hàm sắc cạnh với những lọn tóc xoăn sẫm màu. Bên dưới là dòng chữ in đậm: ĐÊM HOANG DẠI ĐẦU TIÊN Ở NYC CỦA HAI CHỊ EM.

"Ờ đúng, đêm đó hoang dại thật", Alex nói, tựa lưng vào tấm ván bọc da ở đầu giường và nâng cặp kính trên sống mũi, “Cả hai diễn giả chính. Chẳng có gì sexy hơn những ly cocktail tôm và hơn tiếng rưỡi thuyết trình về khí thải carbon.”

"Ở đây nói là em mập mờ qua lại với 'một cô gái tóc nâu bí ẩn'", June đọc lên. “Mặc dù cô con gái Tổng thống được được đưa đón bằng một chiếc limousine để tới một bữa tiệc sang trọng khác ngay sau buổi gala thì Alex, chàng trai 21 tuổi đánh cắp biết bao trái tim thiếu nữ đã bị bắt quả tang khi lẻn vào khách sạn W để gặp một cô gái tóc nâu bí ẩn trong phòng tổng thống và lượn lờ khắp nơi vào lúc 4 giờ sáng. Các nguồn tin trong khách sạn cho biết đã nghe thấy những tiếng động ái tình từ căn phòng đó suốt cả đêm, và có tin đồn cho rằng cô gái đó không ai khác chính là... Nora Holleran, cháu gái 22 tuổi của Phó Tổng thống Mike Holleran và là thành viên thứ ba của Bộ Ba Nhà Trắng. Có khi nào cả hai đang khơi lại mối quan hệ lãng mạn của họ?”

"Yes!", Alex thỏ thẻ, June rên rỉ, “Còn chưa tới một tháng! Chị nợ em 50 đô đó, cưng à.”

“Chờ chút, có đúng là Nora không?”

Alex hồi tưởng lại 1 tuần trước, xuất hiện ở phòng của Nora với một chai sâm panh. Hai đứa từng có thời gian qua lại ngắn ngủi trong quá trình chạy chiến dịch cả triệu năm trước, chuyện không tránh khỏi ấy mà. Họ hồi đó, một đứa 17 một đứa 18, đã hục hặc với nhau ngay ngay từ đầu vì cả hai đều tin rằng mình là đứa thông minh nhất trong bất kỳ căn phòng nào. Giờ thì Alex đã thừa nhận Nora 100% thông minh hơn cậu và chắc chắn là quá thông minh để có thể hẹn hò với cậu.

Dù thế, nó chẳng phải lỗi của cậu khi cánh báo chí không để chuyện này yên; rằng họ thích cái ý tưởng về cậu và Nora ở bên nhau như thể hai đứa là cặp Kennedy thời hiện đại vậy. Vì vậy, nếu cậu và Nora thi thoảng say khướt trong khách sạn cùng nhau xem The West Wing và rên rỉ ầm ĩ vào bức tường vì lợi ích của mấy tờ báo lá cải tọc mạch, thì cậu thực sự không thể bị trách cứ được. Họ chỉ đơn giản là biến một tình huống không mong muốn thành trò giải trí cá nhân của riêng họ mà thôi.

Mà lừa đảo bà chị gái cũng là một đặc quyền.

"Chắc thế", cậu dài giọng.

June đập cuốn tạp chí vào người cậu em như thể cậu là một con gián cực kỳ đáng ghét, “Gian lận, thằng quỷ!”

"Cá cược là cá cược", Alex đáp lại, “Chúng ta cá là nếu có thêm một tin đồn mới trong tháng này, chị sẽ nợ em 50 đô. Em nhận qua Venmo.”

"Chị không trả đâu nhé", June hậm hực, “Chị sẽ xử con bé khi chúng ra gặp nó vào ngày mai. Mà nhân tiện, em tính mặc gì thế?”

“Cho cái gì cơ?”

“Cho đám cưới ấy.”

“Đám cưới nào?”

"Đám cưới Hoàng gia", June nói, “Hoàng gia Anh. Nó xuất hiện trên mọi mặt báo chị vừa cho em xem mà”

Cô cầm tờ Us Weekly lên lần nữa, và lần này thì Alex chú ý tới một câu chuyện với dòng tít to đùng: HOÀNG TỬ PHILIP NÓI ANH ĐỒNG Ý! cùng với bức ảnh người kế vị nước Anh trông cực kỳ bình thường và vị hôn thê tóc vàng cũng không kém phần bình thường của anh ta đang mỉm cười nhạt nhẽo.

Cậu đánh rơi miếng bánh donut, “Cái đó tổ chức vào tuần này hả?”

"Alex, sáng mai chúng ta sẽ khởi hành", June bảo cậu, “Chúng ta cần xuất hiện hai lần trước khi chính thức tham gia buổi lễ. Chị không thể tin được là Zahra còn chưa thúc vào đít em chuyện này.”

"Chết tiệt", cậu rên rỉ, “Em nhớ là em ghi chú về vụ này rồi. Em đã bị đánh lạc hướng.”

“Bởi cái gì, âm mưu với người bạn thân nhất của chị để chống lại chị trên báo lá cải với giá 50 đô là à?”

"Không, bởi bài nghiên cứu của em, đồ quỷ ạ", Alex nói, chỉ tay về phía bà chị một cách kịch hóa, “Em đã làm nghiên cứu cho môn Tư Tưởng Chính trị La Mã cả tuần nay. Mà em tưởng chúng ta đều nhất chí Nora là bạn thân của chúng ta cơ mà.”

"Nó chẳng thể được coi là một lớp học thực sự", June đáp, “Chắc chắn là em cố tình quên đi sự kiện quốc tế lớn nhất trong năm bởi em không muốn nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung của em chứ gì?”

"June, em là con trai của Tổng thống Hoa Kỳ đương nhiệm. Hoàng tử Henry chỉ là kẻ bù nhìn của Đế quốc Anh. Chị không thể gọi hắn là 'kẻ thù không đội trời chung của em' được", Alex nói, “từ 'kẻ thù không đội trời chung' là một từ ngụ ý rằng hắn ta thực sự là đối thủ của em ở cùng mọi cấp độ chứ không phải, chị biết đấy, một sản phẩm lai cận huyết mà không thể thẩm du với những bức ảnh của chính mình.”

“Ái chà”

“Em chỉ nói thế thôi đấy.”

“Chà, em không cần phải thích cậu ta, chỉ cần tỏ ra vui vẻ và không gây ra sự cố mang tầm cuộc tế trong đám cưới của anh trai cậu ta là được.”

"Chuyện nhỏ như con muỗi, khi nào thì em phải treo lên cái bộ mặt tươi tỉnh?", Alex nói. Cậu kéo miệng thành một nụ cười giả tạo đau đớn và June đáp lại một cách thỏa mãn.

“Ugh. Dù sao, em biết mình phải mặc gì rồi đúng không?”

“Yeah, em đã chọn và được Zahra chấp thuận từ tháng tháng trước. Em có phải một con thú đâu.”

"Chị vẫn chưa chắc lắm về chiếc váy của chị", June nói. Cô nghiêng người và giật lấy chiếc laptop của cậu em trai, phớt lờ sự phản đối của cậu, “Em thấy cái màu hạt dẻ hay cái ren ổn hơn?”

"Ren, chắc chắn luôn. Nước Anh mà. Mà sao chị cứ phải cố gắng khiến em trượt lớp học này vậy?", cậu nói, với tay lấy cái laptop để rồi bị hất ra không thương tiếc, “Đi mà quản cái tài khoản Instagram của mình hoặc cái gì đó đi. Bà chị là tệ nhất”

“Im đi xem nào, chị đang cố gắng tìm thứ gì để để xem. Ew, em từng xem Garden State hả? Chà, bộ phim học đường 2005 như thế nào?”

“Em ghét chị”

“Hmm, chị biết”

Bên ngoài cửa sổ, gió thổi qua bãi cỏ làm những lá cây bồ đề trong vườn kêu xào xạc. Đĩa nhạc trên bàn xoay ở góc tắt dần trong những âm thanh mờ ảo. Cậu lăn ra khỏi giường, lật nó lên và đặt lại kim, bài hát thứ hai vang lên giai điệu của ca khúc "London Luck, & Love".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play