"Ha, còn cứng miệng? Ta đường đường là một thị lang, cháu ruột của Hoàng hậu nương nương đương triều lại đi ức hiếp loại người như ngươi?!." Đinh thị lang bị nói xấu hổ đến đỏ mặt, làm sao hắn ta không biết hiện tại Trần Hạnh cũng là nam sủng của Vương gia chứ.

Thẹn hóa quá giận hắn lôi thân phận cháu ruột của Hoàng hậu đương triều ra nói, chỉ là chuyện này lại khiến hắn cang thêm bẻ mặt.
Một số người xì xào bán tán lời hắn nói.
"Cũng chỉ dựa hơi vào Hoàng hậu mà thôi, chả có tài cáng gì hơn người."
"Dựa vào một nữ nhân mà cũng dám nói ra, thật không biết xấu hổ."
"Hóa ra là núp váy nữ nhân sống."
"Ta vốn ghét loại người dựa hơi như hắn, bây giờ nghe hắn đem Hoàng hậu ra nói càng khiến ta chán ghét."
"Thật là làm nhục lây các quan viên nổ lực không dựa vào thế lực như chúng ta."
"Thấy thật xấu hổ thay hắn a."
Âm thanh xì xào không nhỏ vang lên ở chính điện, Thẩm Nhạn đang quỳ không nhịn được phì cười.

Tên này giận quá mất khôn rồi a.
Đinh thị lang đỏ mặt, không ngờ lại tự làm bản thân bẻ mặt trước mọi người.

Hắn tức giận đi đến chỗ Thẩm Nhạn quỳ một cước đá y văng ra, lăn hai ba vòng mới dừng lại.
"Tên chết tiệt cũng tại ngươi!." Hắn ta muốn g iết chết tên này ngay bây giờ.
"Khụ, khụ,..." Bị đá văng một vòng Thẩm Nhạn nằm im tại đó ho không ngừng.
Từ đêm qua đến sáng nay vẫn chưa ăn gì người vốn đã mệt mà còn bị đá một cước như vậy, Thẩm Nhạn gượng dậy không nổi.
"Đinh Bồi." Người từ nãy giờ không lên tiếng cuối cùng cũng phát ra âm thanh.

"Hừ!." Đinh thị lang hắn ta vốn chỉ không muốn dừng nhưng ánh mắt Diệp Chấn nhìn hắn thật đáng sợ, như một thợ săn nhìn lũ chuột vậy làm hắn run rẩy trong lòng.
"Vương gia thỉnh người lập tức tra khảo dùng hình với tên cứng miệng như hắn.

Không dùng biện pháp mạnh hắn sẽ không khai ra chủ mưu." Lão quan bị Thẩm Nhạn cãi lúc nãy thấy Đinh thị lang thất thế liền đứng ra nói.

Dù sao lão cũng là trọng thần từ thời Tiên đế vuốt mặt cũng phải nể mũi.
"Tìm chủ mưu cái gì, nếu ngươi tin vào bức thư đó thì không phải đã biết chủ mưu là ai rồi sao? Cuối thư để tên to đùng đấy." Thẩm Nhạn gượng cười khinh nhìn lão ta.
"Ngươi, ai cho ngươi lên tiếng?!." Đinh thi lang nóng tính lại chạy đến muốn cho Thẩm Nhạn một cước nữa.
Nếu một cước này đá trúng nữa Thẩm Nhạn thật sự không chịu nổi đâu.
Lúc này, một bóng người tiến đến trước người Thẩm Nhạn cản lại :" Đinh thị lang cần gì giận dỗi? Vương gia mới là người chủ trì hôm nay."

Tôn Tường đứng nhìn nãy giờ cũng không chịu nỗi, dù tiểu mỹ nhân có phạm tội gì thì cũng phải chờ lão Diệp phán quyết, đâu ra tên này không xem ai ra gì mà ra tay đánh người?
Đinh thị lang thấy là Tôn Tường thì trong lòng khinh thường, chẳng qua là một con chó của Diệp Chấn lấy đâu ra quyền nói chuyện với hắn chứ.

Nhưng không thể thể hiện quá rõ, binh lính trong tay tên này không ít không thể manh động được.
"Hừ, may cho ngươi." Nói rồi lui lại vào hàng xem như bản thân chưa từng làm chuyện gì.
Thấy người biết điều dừng lại, Tôn Tường cũng không làm gì thêm im lặng lui vào hàng võ tướng.
"Vậy, ý Vương gia thế nào?." Lão quan nhìn một màn này, rồi quay người hỏi ý hắn.

Dù sao người ra quyết định cuối cùng cũng là hắn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play