"Hoàng Phủ Thương Dung..."
"Dung.

Dung.

Dung..."
Bên tai vang lên một âm thanh trong vắt, như giọt nước rơi xuống mặt hồ, trong trẻo dễ nghe.
Hoàng Phủ Thương Dung trong mơ màng thấy trước ngực hơi ngứa, hắn tỉnh dậy vẫn còn rất ngơ ngác.

Phải chớp mắt một hồi mới tỉnh hẳn, điều đầu tiên hắn nghĩ đến, đó là từ hôm nay hắn và Khuynh Khuynh chính thức trở thành vợ chồng.
Sau đó,...
Hình như có gì đó không đúng!
"Dung! Chàng tỉnh?"
Hoàng Phủ Thương Dung: "..."
Khoan, Khuynh Khuynh vừa gọi hắn là gì?

Nam nhân đùng một cái bật dậy, lắc đầu nguẩy nguậy, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không đúng, có gì đó hơi sai ở đây..."
Đúng rồi!
Hoàng Phủ Thương Dung ngạc nhiên tròn mắt, đoạn kéo thiếu niên còn đang nằm lên, vui mừng khôn xiết: "Khuynh Khuynh, em nói được rồi?"
Ngân Khuynh gật đầu, không khỏi khó hiểu.

Y cũng không phải trời sinh bị câm, chỉ là thời gian vừa hóa hình nói chuyện tốn sức với khó khăn nên không nói thôi mà.

À thì, hắn không biết mà nhỉ?
"Tốt quá rồi!" Từ nay mỗi lần nói chuyện hắn sẽ không phải ngồi chờ y viết từng nét nữa.
Chuyện tốt cùng đến một lúc, có hơi choáng váng.
Hắn không khỏi cảm thấy bản thân có chút ngốc, không kịp phản ứng.
Hình như...còn chưa mặc quần áo!
Hoàng Phủ Thương Dung: "..."
Nam nhân lặng lẽ bình ổn cảm xúc, mò dậy nhặt quần áo rơi từ tận cửa, tự mình mặc đến nghiêm chỉnh.

Lại lấy áo choàng bọc thiếu niên lại, nói với y: "Khuynh Khuynh, ta đi gọi người lấy nước ấm, tắm xong hai ta sẽ cùng nhau ăn cơm."
"Ừm!" Ngân Khuynh kéo cổ áo choàng, giữ cho áo không rơi khỏi vai, ngoan ngoãn gật đầu.
Hoàng Phủ Thương Dung rời khỏi, chân vừa bước đến cửa chợt quay lại.

Trong ánh mắt tò mò của Ngân Khuynh, dịu dàng đặt lên trán y một nụ hôn: "Bảo bối, chào buổi sáng!"
Nam nhân đi rồi, Mộc Miên mới từ cây gạo chui ra, chạy ào vào phòng, ôm cột giường r3n rỉ: "Eo ôi, mù mắt ta rồi, hai người bớt chút đi!"
Ngân Khuynh nhìn nàng giả bộ, nói: "Miên! Ngươi ghen tị!"
"Hứ! Ta ghen tị gì chứ?" Mộc Miên ngồi thẳng dậy, khoanh tay trước ngực: "Lúc ngươi còn bé bằng hạt lựu bà đây đã biết tình yêu là gì rồi, ghen tị gì với ngươi chứ?"

"Cũng đã lâu như thế rồi..." Ngân Khuynh nghiêng đầu nhìn vào mắt nàng: "Miên, từ bỏ đi thôi!"
Hồn phi phách tán, cho dù là thần cũng không thể vào lục đạo luân hồi, huống gì là yêu?
Mộc Miên né tránh ánh mắt của y, hướng ánh nhìn qua cửa sổ, cây gạo trong sân đang đón gió, giọng nói của nàng lộ ra bi thương: "Ta biết Thanh không thể quay lại nữa, ta không rời đi chẳng phải vì ta lưu luyến nhân gian đâu.

Chỉ là, ta đã hứa với Thanh rồi.

Đã hứa thay Thanh nhìn thế gian tươi đẹp luân chuyển, đã hứa sẽ sống thật tốt!"
Thứ mà người đó để lại cho nàng, chỉ có một gốc cây và những kí ức còn sót lại trong tâm trí nàng thôi.
Dường như đã trôi qua rất lâu rồi.

Có những chuyện nàng đã quên mất, ngay cả khuôn mặt của người đó cũng đã trở nên không trọn vẹn...
Nàng có thời điểm cũng muốn rời đi, nhưng luyến tiếc đoạn kí ức ngắn ngủi kia, hơn hết là không muốn thất hứa.
Ngân Khuynh theo tầm mắt của nàng, nhìn cây gạo một chốc, y chợt hỏi: "Miên, ngươi có muốn trở về Thủy Lam không? Linh khí ở Thủy Lam dồi dào hơn ở đây rất nhiều, có lẽ sẽ giúp cho quá trình hồi phục của ngươi nhanh hơn."
Mộc Miên lắc đầu, thật ra đối với nàng mà nói ở đâu cũng như nhau, tuy vậy nàng nghĩ là y có dụng ý khác khi hỏi nàng như vậy.

Nàng đoán: "Ngươi muốn đi Thủy Lam à? Nơi đó hẳn là...đã không còn hình dáng nữa rồi!"
Ngân Khuynh nói: "Ta có cách để khôi phục Thủy Lam, nhưng có hiệu quả hay không thì phải thử một chút!"
"Dùng cách nào?"
"Một loại trận pháp kì bí, Phục Sinh Vãn Diệu!"
Mộc Miên nhíu mày, bày tỏ ý kiến: "Ta biết Thủy Lam đối với ngươi rất quan trọng, nhưng Khuynh à, những chuyện như đi ngược lẽ trời hay thay đổi vận mệnh, cái giá phải trả rất lớn.

Khuynh, cuộc sống của ngươi bây giờ rất tốt, đừng làm chuyện dại dột!"
"Đừng lo!" Ngân Khuynh cười, bảo: "Ta không làm chuyện đánh đổi mạng sống của mình đâu.

Nếu là trước đây ta sẽ, nhưng bây giờ ta có Dung rồi.

Nếu ta không còn, hắn sẽ giống như ngươi bây giờ, sẽ rất đau khổ!"
Mộc Miên: "..." Người có tình yêu nói chuyện sao đáng ghét thế nhỉ?
Ngân Khuynh coi như không nhìn thấy cái nhăn mặt của nàng, đổi chủ đề: "Danh sách kia, ngươi xác nhận lại thế nào, đúng chứ?"
"Ừ, tốn không ít sức lực của ta đấy!" Mộc Miên lấy ra một tờ giấy, đưa cho y: "Đây, có một vài sự thay đổi.

Ghi chép ta tìm được trong hoàng cung đầy đủ và chi tiết hơn nhiều lắm."
"Cảm ơn ngươi!" Ngân Khuynh nhận lấy, nhìn một lượt xong cũng không có biểu cảm gì nhiều.
"Chuyện nhỏ thôi!" Nàng tò mò nhiều hơn là: "Ngươi định làm gì?"
Thiếu niên lâm vào trầm tư đôi chút, hỏi ngược lại: "Nếu ngươi là ta, thì ngươi sẽ làm thế nào?"
Nếu là nàng thì nàng sẽ làm gì sao?
"Ta sẽ trả thù!"
"..." Thiếu niên không đáp lời, chỉ cười.
Nụ cười ấy không rõ là có ý nghĩa gì...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play