「Tiên nhân trong miệng người đời thật ra...là giả đó!~」
***
Thiên Linh Tháp có hết thảy hai mươi hai tầng, mang kiến trúc cổ xưa hình trụ, diện tích mặt đáy tháp rất rộng.
Từ tầng hai đến tầng mười, mỗi tầng chia thành tám phòng, ở giữa là cầu thang xoắn ốc, bao quanh cầu thang là hành lang.
Từ tầng mười một đến tầng mười sáu, mỗi tầng chỉ chia làm bốn phòng.
Từ tầng mười bảy trở lên, chỉ chia làm ba phòng.
Riêng tầng cao nhất là một phòng, không có cầu thang, là chỗ ở của Thập Hoàng, lão muốn làm thế nào thì làm.
"Tầng một có cấu trúc như đại điện, dùng để tiếp đón khách quý, làm lễ nhập tịch cho đệ tử, chủ yếu là để thương nghị những chuyện quan trọng giữa chưởng môn và các trưởng lão.
Từ tầng hai đến tầng mười là chỗ ở của đệ tử ngoại môn, tầng mười một đến mười sáu là chỗ ở của đệ tử nội môn, tầng mười bảy đến hai mốt là của chưởng môn và các vị trưởng lão.
Riêng sư phụ của ta với đại ca ở một mình một tầng trên cao nhất!" Thập Thích Bảo cố ý giới thiệu một lượt cho Ngân Khuynh nghe, chưa từng quên việc rủ rê: "Tiểu mỹ nhân, muốn tu tiên không? Ta có thể đề cử ngươi với sư phụ.
Tuy tính tình lão hơi khác thường một chút, nhưng lão rất tốt!"
Ngân Khuynh dĩ nhiên không có ý định gia nhập môn phái, như cũ lắc đầu.
Thập Thích Bảo tạm thời từ bỏ, lúc này bọn họ đang đứng cách Thiên Linh Tháp một cây cầu treo, hai bên mây phủ trắng xóa.
Nam tử không đi tiếp mà lấy từ trong ngực ra một lá bùa, đoạn giơ một tay về phía Hoàng Phủ Thương Dung: "Nào đại ca, cầm tay một chút!"
Mặc dù rất muốn nắm tay mềm của tiểu mỹ nhân, nhưng mà thôi, kẻ thấy sắc quên bạn này có một thùng dấm trên đỉnh đầu chực đổ.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào!
Hoàng Phủ Thương Dung vẻ mặt ghét bỏ, nhưng hắn biết nam tử muốn làm gì nên vẫn cầm lấy, tay còn lại hắn nắm chắc tay Ngân Khuynh.
Thập Thích Bảo trợn mắt: "…" Người ta bực mình lên lại để cho hai người tự lên bây giờ, ghét bỏ gì chứ?
Nam tử trợn xong, giơ lá bùa lên ngang miệng, lẩm bẩm đọc chú ngữ.
Lúc nam tử đọc xong, hình vẽ ngoằn ngoèo trên lá bùa ánh lên ánh sáng vàng.
Một luồng ánh sáng xẹt qua, ba người họ cùng biến mất nơi đầu cầu.
Tiên môn có một loại bùa có thể dịch chuyển tức thời, bao gồm cả người thi triển bùa và vật mà họ chạm vào.
Tùy vào cấp bậc của lá bùa mà giới hạn số lượng người và vật muốn dịch chuyển.
Tạm gọi bùa truyền tống, xếp vào hàng phù chú thông thường_hoàng phù.
Thập Hoàng vốn là kẻ không giống ai, người khác muốn tìm lão không được, nhưng lão có việc sẽ tự nhiên xuất hiện.
Ví dụ như việc muốn l3n đỉnh tháp phải dùng bùa chú, không thể leo cầu thang.
Nhưng lão cũng là một người rất hiếu khách, thường thường xuất ra bộ dáng tiên nhân.
Nên khi ba người họ bất ngờ xuất hiện trong phòng, lão hãy còn đang pha trà.
Nói là pha, thật ra là gẩy gẩy tay dùng pháp thuật để trà với nước tự đổ vào nhau.
Thấy họ, lão vui vẻ như cha già đón con vuốt v e chòm râu dài bạc trắng: "Các con đã về, mau, lại đây uống trà!"
Ánh mắt của lão đảo qua ba khuôn mặt, sau cùng dừng lại ở khuôn mặt của Ngân Khuynh.
Hai người họ nhìn nhau, như đang đánh giá đối phương vậy.
Thập Thích Bảo thấy thời cơ lại đến, vội vàng sà vào bàn trà, nói: "Sư phụ! Có phải người cũng nhìn ra y rất có thiên phú tu luyện hay không?"
Hoàng Phủ Thương Dung kéo tay Ngân Khuynh sang ngồi, giọng điệu không mấy vui vẻ bảo: "Sư phụ, y là vợ con!"
Ý tứ chính là đừng có đào góc tường, người nhà cũng không thể làm như vậy!
Thập Hoàng thôi nhìn thiếu niên, bật cười ha hả: "Được rồi, được rồi! Không cần làm ra cái vẻ mặt khó ở ấy, ta với y không có duyên phận sư đồ.
Không nhận được! Nhưng dù sao y cũng là vợ con, vẫn nên gọi ta một tiếng sư phụ, không phải sao?"
Hừ! Ông mày sống từng ấy năm nào có uổng phí, trứng mà đòi khôn hơn vịt à?
Hoàng Phủ Thương Dung: "…" Đúng là chạy không hết nắng!
Thập Thích Bảo: "…" Hài lòng! Quá trình không quan trọng, kết quả rất tốt!
Ngân Khuynh thì trực tiếp hơn nhiều, rút giấy ra viết chữ.
Hoàng Phủ Thương Dung phát hiện ra lúc thường ngày y viết rất chậm, rất nắn nót, chỉ riêng lần này là nhanh nhất.
Hắn không khỏi suy nghĩ, y dùng phép thuật sao?
【Sư phụ khỏe! Vãn bối Ngân Khuynh, ra mắt sư phụ!】
Tuy rất bất ngờ với hành động của y, nhưng ngoài mặt Thập Hoàng không hề biểu lộ kinh ngạc.
Lão nhận lấy tờ giấy, vừa đọc lại vừa cười hết sức hài lòng: "Tên gọi dễ nghe, người nhìn vừa mắt.
Không tồi, đúng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn.
Tiểu Dung thật là có phúc!"
Hoàng Phủ Thương Dung: "…"
Thập Thích Bảo: "…" Đã lâu không nghe danh xưng tiểu Dung này, bây giờ nghe ra thật mới lạ quá!
Ngân Khuynh: "…" Thì ra tiểu Dung có thể gọi ra được.
Thập Hoàng không có cảm giác gì nhiều, giống như bình thường rót trà: "Nào, các con, uống trà đi! Loại trà này là sư phụ các con tự tay trồng, giống mới, rất thơm!"
"…".