Trong không khí dày đặc mùi thuốc khử trùng, từng mảng trằng toát, Lăng Yên dần dần mở mắt.
Cô dùng khuyu tay chống lên gối, muốn ngồi dậy.
"Phu nhân! "
Sắc mặt Tỉnh Khiết Chi nặng nề, nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô: "Từ từ thôi, sẽ ảnh hưởng đến vết thương.
.
"
Vết thương, còn có phẫu thuật!.
Tất cả kí ức dần dần hiện về, chân tay xương cốt đau như bị trăm nghìn kiến cắn.
Đến cuối cùng, vẫn không thể thoát khỏi số phận phải làm phẫu thuật sao? Cô che tay lên miệng khóc, từng giọt từng giọt nước mắt cứ theo đó tuôn ra thành hàng, ướt sũng cả chăn, cả người không ngừng run rẩy.
"Phu nhân, đau lòng quá độ sẽ ảnh hưởng đến sự hồi phục của cơ thể, mọi việc đã không thể thay đổi được nữa rồi.
.
"Tỉnh Khiết Chi thấy những lời an ủi của mình nói ra đến anh cũng tự cảm thấy nghẹn thở.
"Không thể thay đổi?"
Lăng Yên ngước mắt lên nhìn anh, cả mặt đều là nước mắt.
Chẳng lẽ cô lại không giữ được đứa con của mình sao? Tỉnh Khiết Chi quay mặt né tránh ánh mắt ấy như đáp lại câu hỏi của cô.
"Cái gì không thể thay đổi, dựa vào đâu mà có thể thay đổi!"
cô cứ lẩm bẩm nói, đôi mắt vô vọng nhìn vào khoảng không, sắc mặt ẩn chứa sự cực đoan và điên cuông.
Cô nắm tay đánh vào lòng mình: "Thận có thế lấy, mạng cũng có thể lấy, nhưng con của tôi !
Cô khóc không thành tiếng, nói không lên lời.
Sự đau đớn trước lồ ng ngực dần dần không còn cảm giác gì nữa, dường như đã trở nên tê cứng rồi.
Con của cô rốt cuộc đã làm sai điều gì, dựa vào đâu mà nó phải chịu đựng những điều này, ngay cả cơ hội chào đời cũng bị cướp mất.
Tỉnh Khiết Chi năm lấy tay cô, ngăn không cho cô tiếp tục hành hạ bản thân mình.
"Phu nhân, xin hãy chú ý đến sức khỏe"
Lúc này, anh không biết phải làm như thế nào ngoài việc khuyên cô.
Kiều Vân Mặc lúc này bước vào.
"Quả là sơ suất của người làm chồng như tôi đây, đã xem nhẹ thể lực của vợ mình, vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật, cũng không bỏ lỡ cơ hội quyến rũ đàn ông"
Người đàn ông này sáng bảnh cao to, tiếc là hiện giờ toát lên sự mỉa mai lạnh người.
Tỉnh Khiết Chi trong nháy mắt buông tay mình ra: "Anh Kiều"
Kiều Vân Mặc lúc này mới dời ánh mắt sang nhìn thẳng vào anh: "Tỉnh Khiết Chi, lần trước cô ta bỏ trốn chạy đến sở cảnh sát, anh nghĩ tôi thật sự không biết gì sao?"
Ánh mắt anh trợn lên dữ dẫn nói tiếp: "Cho nên, anh nhất định là muốn tôi đích thân nhắc nhở anh rằng tôi đã bỏ qua cho anh một lần rồi sao?"
Tỉnh Khiết Chi trước giờ luôn thẳng thắn, hết lòng giúp đỡ người khác, bị người ta mỉa mai không chút nể nang gì, đây hẳn là lần đầu tiên.
Ánh mắt nhìn về Lăng Yên ở đằng sau lưng, bàn tay nắm chặt lại buông lỏng, cuối cùng anh vẫn nuốt cục tức này vào trong.
"Anh Kiều, Kiều phu nhân hiện giờ sức khỏe không được lạc quan, với tư cách là một bác sĩ, tôi kiến nghị anh không nên kích động cô ấy"
"Hừm", Kiều Vân Mặc cười lạnh, "Bác sĩ Tỉnh anh nên lo cho bản thân mình trước đi"
"Hãy chú ý lời nói của anh!"
Tỉnh Khiết Chi vì tức giận, cả mặt trở nên đỏ phừng.
"Kiều Vân Mặc!"
Lăng Yên không nén nỗi tức giận hét to, "Anh có còn là con người không?"
Ngữ điệu chất vấn, mập mờ với người đàn ông khác, Kiều Vân Mặc phẫn nộ : "Cô tốt nhất nên biết mình đang nói chuyện với ai!"
Lăng yên đã đứng xuống đất.
"Vì người phụ nữ luôn miệng nói dối, có phải cái gì anh cũng có thể làm ra được!"
Cô nghiến răng nói ra từng chữ một.
Cô nắm chặt bàn tay nhưng cũng không khống chế được sự run rẩy của cơ thể mình: "Hai lần, anh có biết không, anh đã giết đi đứa con ruột của mình hai lần!"
"Đủ rồi!"
anh lạnh lùng lên tiếng.
"Đứa trẻ đó vốn dĩ không nên tồn tại.
Còn nữa ! "
Anh nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh: "Đừng để tôi nghe thấy cô bôi nhọ Như Nam thêm một câu nào!"