"Đó chính là con gái tôi"
Từng chữ từng chữ tuôn ra rõ ràng.
Tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, biểu cảm của Ôn Như Nam như vỡ ra từng mảnh.
Rõ ràng ba năm trước đứa bé ở trong bụng đã bị ngộ sát hai lần, sao lại có thể sống đến bây giờ.
Cô ta đã không còn để ý đến Đao Ba ở bên cạnh, không ngừng lắc đầu như thể bị loạn vậy: "Không thế nào, rõ ràng đó là con hoang của Tỉnh Khiết Chi, tuyệt đối không thể"
"Nếu tôi còn nghe ai nói con gái tôi là con hoang, thì sẽ phải gánh hậu quả!"
Nhưng anh không cần làm gì, Ôn Như Nam cũng đã bị tát nằm xuống đất.
Cô ta một tay chống đất, một tay che lấy mặt, không ngờ quay lưng lại nhìn thấy Đao Ba cười gân lên nhìn cô, mở miệng ra nhưng không nói được gì.
Người đàn ông lại cảm thấy chưa đủ, anh ta bước lên và đá thẳng vào cô khiến cô không thể đứng dậy.
"Tiện nhân, câm cái mồm thối lại cho tao"
Làm gì cũng không nghĩ đến hậu quả khôn lường sau này.
Người phụ nữ này suy nghĩ nông cạn, làm mọi việc xấu xa nhưng cuối cùng một chút thật lòng cũng không có được.
Lăng Yên biết ngay lúc này tất cả sự không cam chịu đã tan thành mây khói rồi.
Trong mắt Đao Ba, nếu người phụ nữ này không còn giá trị lợi dụng nữa thì không khác gì miếng giẻ lau cả.
Tát người xong, anh ta không thèm nhìn lại người trên mặt đất nữa mà phủi tay rồi đi đến bên Kiều Vân Mặc: "Chủ tịch Kiều, vì đó là cốt nhục của anh nên giá cả cũng sẽ khác"
Sự biến chất và lòng tham lam của con người chưa bao giờ được lộ rõ hơn bây giờ.
Lòng Lăng Yên bỗng nhiên bồi hồi.
Kiều Vân Mặc đem thân phận của Tiểu Văn Văn nói ra như vậy sẽ khiến cho con sư tử kia to miệng.
Tại sao cô lại không nghĩ đến điều này sớm hơn, cô nên ngăn anh ta lại.
Lăng Yên nghĩ như thế nào, Kiều Vân Mặc lập tức hiểu liên.
Anh cúi đầu, vỗ nhẹ vào lưng cô: "Anh đã lỡ mất ba năm lớn lên của con bé, nếu đến cả con bé là con của anh mà cũng không dám thừa nhận, con bé nhất định sẽ coi thường người cha này.
"
Sức mạnh và sự bao dung của anh được thể hiện qua một nụ cười nhẹ, khiến Lăng Yên như được bao bọc trong cơ thể anh vậy.
Cô thực sự cảm nhận ra rằng cô và người đàn ông bên cạnh mình đang hợp sức chiến đấu vì máu mủ của họ.
"Chủ tịch Kiều, anh xem giá này.
.
"
Lời của Đao Ba như vùi lấp mọi sự hòa dịu vào đất.
Kiều Vân Mặc nhếch miệng khinh bỉ: "Anh cứ nói đi, tôi tuyệt đối không mặc cả"
Cái tên mặt mập và đen thui đó vui sướng lên: "Chủ tịch Kiều đã mở lời thì tôi đây cũng không khách khí nữa, chỉ cần giao cho tôi đúng con số này thì thiên kim tiểu thư nhất định sẽ được giao về tay chủ tịch Kiều mà không mất một cọng lông.
"
Vừa nói, anh vừa giơ một ngón tay lên rồi giơ cả năm ngón tay lên.
Kiều Vân Mặc thân sắc không đổi: "Năm trăm vạn? Được"
Nhưng người đối diện lắc đầu: "Là năm trăm triệu"
Dừng một lúc, anh ta lại tiếp tục nói thêm: "Đô la Mỹ"
Lăng Yên cho rằng người này bị điên rồi, anh ta không sợ tự đẩy mình vào chỗ chết sao? Đao Ba nheo mắt nhìn chằm chằm Kiều Vân Mặc: "Sao rôi? Chủ tịch Kiều không nỡ sao?"
"Được thôi"
Lại một lần nữa, hai từ này nặng nề phát ra.
Những tia nắng đầu tiên của buổi sáng ló ra, Lăng Yên ngẩng đầu lên và người đàn ông che khuất ánh sáng một như một vị thần, cô nghe thấy âm thanh của thiên nhiên lay động lúc gần lúc xa: "Con gái tôi, vô giá"
Đao Ba đã đưa tay ra lau nước dãi trong khóe miệng, anh ta câm tập chi phiếu và bút ra.
Không chút do dự, Kiều Vân Mặc rẩy bút vài lần rồi kí vào tờ chi phiếu.
Đao Ba tóm lấy tờ giấy mỏng manh rồi giật qua.
Anh ta nhìn những con số trên tấm chi phiếu giống như nhìn thấy người tình suốt đời của mình: "Vậy tôi xin chúc gia đình chủ tịch Kiều hạnh phúc"
"Hạnh phúc ư? Các người đi chết cả đi!"
Giọng nữ sắc bén như muốn bùng nổ.