Tỉnh Khiết Chi cuối cùng cũng về nước.
Anh ta có thể rời nước Y, chứng tỏ rằng Tiểu Văn Văn ở bên đó đã có thể yên tâm rồi.
Đối với Lăng Yên, đó thực sự là một việc đáng mừng.
Nhưng mà, khoảng thời gian này cô lại không thể nghỉ ngơi thư giãn.
Việc cô có một đứa con gái đã bị bại lộ, còn xảy ra mâu thuẫn lớn với Kiều Vân Mặc như vậy, cô cho rằng mình cũng đã nói hết nước hết cái, Kiều Vân Mặc là người cao ngạo như vậy, chắc sẽ không hạ mình đâu.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, con người này biến mất vài ngày rồi quay trở lại, như thế không có chuyện gì xảy ra và hơn nữa anh ta lại đối xử với cô ân cần hơn trước.
Cô thậm chí cảm thấy hay là bản thân đã nhớ nhầm, nói không chừng những lời cô nói với anh không phải là những điều khó nghe mà là những lời ngon tiếng ngọt.
Buổi chiều ngày hôm đó, cô không thế chịu đựng nổi sự bực bội trong lòng, định đi ra ngoài để thư giãn.
Cô vẫn còn chưa ra khỏi cửa thì đã bị chặn lại.
Ngôi biệt thự cũ này vốn là một hộ trong khu dân cư, cũng không quá to, Kiều Vân Mặc lại muốn chuyển hết đồ đạc của anh qua bên này, thậm chí cả đám vệ sĩ trong biệt thự cũ cũng chuyển qua đây một nửa rồi.
Người nhà không thể vào, một nhóm người lớn tuổi đành đứng xếp hàng ngay ngắn trên hành lang.
Cảnh tượng trồng vừa kì lạ vừa hài hước.
"Tránh ra!"
Giọng điệu của Lăng Yên không làm sao mà tốt lên được.
Mấy ngày nay, cô bị kích động bởi cuộc chiến với Kiều Vân Mặc.
Hai vệ sĩ đứng gần cửa nhất vẫn không nhúc nhích gì, những người khác cũng không chớp mắt, giống như robot vậy.
Sau khi giằng co một lúc, trước khi cô mất kiểm soát thì Kiều Vân Mặc trở về.
Kẻ đầu sỏ xuất hiện, tất cả hỏa khí trong cô cũng tìm được chỗ trút rồi.
"Tôi muốn ra ngoài, anh bảo bọn họ tránh ra"
Cô nhìn về phía cửa, nói một cách cứng rắn.
Từ khi Kiều Vân Mặc xuất hiện, đôi mắt cô không hê rời khỏi anh.
Dù ngay từ đầu, Lăng Yên đã không chịu hợp tác cũng không muốn nói nhiều.
"Em muốn ra ngoài, anh sẽ chở em đi"
Kiều Vân Mặc phất tay, các vệ sĩ tự động dạt sang một bên.
Lăng Yên đột nhiên bị nghẹt thở.
Lúc này, cô thà rằng anh ta trực tiếp nói với cô là không cho đi, cái kiểu em muốn làm gì anh cũng phối hợp là trò gì? "Bỏ đi"
Ngọn lửa giận dữ đột nhiên hướng vào anh, cô bất mãn quay đầu lại.
Ai ngờ, cô muốn chấm dứt mà người đàn ông đó vẫn không chịu buông tha cho cô.
"Tôi cảm thấy không khỏe, không muốn đi đâu cả"
Mời cô đi ăn à? Cô không cần suy nghĩ cũng nhất định từ chối.
Nếu ở nhà cô vẫn có thể một mình ở yên trong phòng, còn như ra ngoài với anh ta thì đến lúc ngồi chung một bàn, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô chắc sẽ phát điên mất.
"Vậy sao?"
Kiều Vân Mặc cau mày, thở dài: "Như vậy cũng không sao"
Lần này đối lại là Lăng Yên cau mày.
Cô có dự cảm chẳng lành.
"Đầu bếp của nhà hàng đã trên đường đến, ở nhà cũng có thể ăn được"
Lăng Yên gần như kết luận được rằng người này đang có âm mưu với cô.
"Kiều Vân Mặc, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Cô không thể kiềm chế nổi nữa.
Ánh mắt của người đàn ông chuyển từ bao dung sang nghiêm túc: "Tiểu Yên, anh muốn theo đuổi em lại từ đầu, dù em từ chối hay đồng ý, anh cũng sẽ không bỏ cuộc"
Lăng Yên há miệng định nói mấy lần nhưng cuối cùng cũng không thể nói được gì.
Mặt trời lặn, người đàn ông nắm lấy bờ vai của người phụ nữ yêu dấu giống như đang nắm giữ cả thế giới của anh vậy.