"Đủ rồi!"
Lăng Yên hất tay Kiều Vân Mặc ra lùi sang một bên, giữ khoảng cách với anh.
Kiều Vân Mặc lúc đó hết sức lo lắng, bàn tay bị đẩy ra vẫn đang giơ trong không trung hướng về phía Lăng Yên.
"Tiểu Yên! "
Tiếng xưng hô thân mật đó trong quá khứ anh thường gọi, những kí ức đó cô đều mơ thấy hàng đêm.
Cũng gọi cô như vậy còn có một người nữa.
Người đó cho cô tính mạng này, nuôi dưỡng cô, nguyện dùng tất cả mọi thứ để bảo vệ cô.
Vậy mà cô không hề hay biết, dẫn sói vào nhà hại chết người đó, từ nay trở đi trên đời này cô sẽ không thể tìm được người yêu thương cô như vậy nữa.
Cha ơi, cha ơi, trong tim liên tục gọi hai chữ này, lòng càng thêm buồn bực.
"Kiều Vân Mặc, giữa chúng ta thật sự quá đủ rồi"
Cô lớn tiếng nói, dường như như vậy có thể đem hết buồn bực trong lòng nói ra ngoài.
Sự kiên quyết giữ khoảng cách của cô khiến Kiều Vân Mặc vô cùng đau đớn: "Tiểu Yên, ít nhất hãy cho chúng ta một cơ hội "
Chỉ có ở trước mặt cô anh mới trở nên nhỏ bé như vậy.
"Anh thật không nhìn rõ sao?"
Lăng Yên nhìn thẳng vào mắt anh, "Cuộc hôn nhân của chúng ta đã chết rồi"
Kiều Vân Mặc né tránh ánh mắt của cô: "Tiểu Yên đừng ngang bướng nữa, cái gì chết với không chết chứ, hôm nay em không có tâm trạng vậy để hôm khác, dù sao anh!
"Được rồi!"
Lăng Yên cắt ngang lời anh, "Anh nghe rõ đây, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, giữa chúng ta có quá nhiều thứ không thể vượt qua được, anh có phải thật lòng hay không tôi không biết, tôi chỉ biết rằng giữa chúng ta là không thể nào"
Kiều Vân Mặc gần như phát điên: "Lẽ nào em muốn anh moi tim ra em mới tin? Tiếu Yên, đừng đoạn tuyệt như vậy được không?"
Anh dường như đã tỏ rõ thái độ cầu xin của mình nhưng đổi lại chỉ là một bóng lưng lạnh lùng.
"Anh sẽ không gặp Ôn Như Nam nữa, Lăng Yên, anh hứa với em"
Anh cảm giác trước ngực như bị cây búa đè nặng không cách nào thở được.
Anh không dám tiến lên trước, Lăng Yên cũng không quay lại nhìn anh: "Từ trước đến nay vốn dĩ không chỉ có mình vấn đề của Ôn Như Nam, Kiều Vân Mặc, thật sự đừng phí thời gian nữa, anh muốn người phụ nữ nào mà không có, dây dưa với tôi đâu có ý nghĩa gì.
"
Bước chân lảo đảo một chút, Kiều Vân Mặc lùi lại phía sau.
Nhìn cái bóng hình đã in sâu trong tâm trí anh, anh tự thấy đau lòng cho bản thân mình.
Đây có lẽ là vòng luân hồi của ý trời, nghiệt anh tự tạo ra, lỗi lầm anh đã phải trả, trái đáng đến cùng cũng phải tự mình gánh chịu.
Sau lưng, cánh cửa mở ra lại đóng vào.
Hai người cách nhau chỉ bởi một cánh cửa mà dường như là cả vực sâu vạn trượng.
Tối hôm đó Kiêu Vân Mặc không hề quay lại.
Dì nấu cơm ở nhà cũ sau khi hỏi Lăng Yên mới dám đi làm cơm tối.
Lăng Yên ngược lại cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Cô đã không còn là cô gái trong đầu chỉ có tình yêu năm xưa, cô lần này trở về, từ đầu đến cuối cũng không phải là vì chấp niệm đối với Kiều Vân Mặc.
Giờ nhìn lại xem, những thứ cô cho là chấp niệm đó sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy dần dần cũng không còn cố chấp như trước nữa.
Điều hiện giờ cô muốn là giúp cha đời lại công đạo, sau đó lặng lẽ ra đi không bao giờ trở lại thành phố chứa đầy thương đau này nữa.
Dì làm việc rất nhanh, chớp mất đã đến giờ cơm tối.
Chỉ làm phần cho một người, cộng thêm trước đó Lăng Yên nói dạ dày không được thoải mái lắm cho nên chỉ làm vài món đơn giản.
Phòng ăn vô cùng yên tĩnh chỉ có tiếng dì ra ra vào vào.
"Phu nhân, canh"
Bát canh cuối cùng cũng đã bưng lên bàn.
Lăng Yên gật đầu cầm đũa lên, quay đầu lại thấy dì đang đứng bên cạnh nhìn mình.
Chạm phải ánh mắt của cô, dì giật mình lập tức đi ra ngoài để lại Lăng Yên một mình với suy nghĩ mịt mờ.