Lăng Yên bị đưa vào phòng phẫu thuật, chỉ cách Ôn Như Nam một tấm màn mỏng, cô thậm chí có thể nhìn được sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu nào của cô ta.

Máu từng rút ra từng chút một, đầu bát đầu thấy choáng váng, nếu như tất cả những điều này đều là cô đáng phải chịu, vậy cha liệu có phải sẽ sống tốt hơn, tội 13 năm trước của ông, để cô đền trả là được rồi.

Không biết đã qua bao lâu, trước mắt cô tối sầm lại, ngất lịm đi.

Lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau, phòng bệnh trống rỗng không có một ai, Lăng Yên gắng gượng ngồi dậy, Tỉnh Khiết Chi nghe tiếng động liền bước vào.

"Cô tỉnh rồi", Tỉnh Khiết Chi trực tiếp mở lời.

Lăng Yên mim chặt môi, vẫn không kìm nén được hỏi về tình hình của Ôn Như Nam, "Cô ta như thế nào rồi?"
Tỉnh Khiết Chi thở dài, "Đã thoát khỏi nguy hiểm, có điều bị tốn thương một bên thận"

Anh không tiếp tục nói, nhưng Lăng Yên có thể đoán được cụ thể tình hình.

Không phải nói nhiều, thận của cô chắc chắn đã xét nghiệm rồi, chỉ cần có kết quả, cô sẽ bị đưa vào làm phẫu thuật.

Rõ ràng là chông của cô, thật là đáng mỉa mai.

Nghĩ thôi cũng đã thấy đau lòng, Lăng Yên lại vùi mình vào trong chăn, "Anh đi đi, tôi muốn một mình yên tĩnh "
Tỉnh Khiết Chi định nói gì đó, nhưng lại bất lực rời đi.

Trong mơ màng, cô lại thiếp đi một lát, trong mơ Kiều Vân Mặc bóp cổ cô, nét mặt hung dữ, "Cô hại chết cô ấy, tôi bắt cô đền mạng"
"Tôi không có, tôi không có! "
Cô sợ hãi bừng tỉnh.

"Hừ, không làm chuyện thẹn với lương tâm không sợ ma đến tìm, mơ thấy kết cục của bản thân rồi chứ gì"
Kiều Vân Mặc đứng một bên lạnh lùng châm biểm.

Lăng Yên hô hấp khó khăn, không hiểu vì sao anh đến, "Anh đến đây làm gì?"
"Đương nhiên là không để cô sống tốt rồi", Kiều Vân Mặc nhếch mép để lộ ra một nụ cười tần nhẫn, "Hôm nay có tin tức Lăng Thành Châu vì sợ tội đã tự sát trong tù"
Sợ tội tự sát! Làm sao có thể! "Là anh đúng không?"
Lăng Yên chỉ cảm thấy hơi thở trong lòng mình như đông đặc lại, nhìn châm châm vào cái bóng nghiêng ở đầu giường, "Là anh làm phải không.

"

Rõ ràng là câu hỏi, cô lại nói chắc như đinh đóng cột.

Kiều Vân Mặc không biết tại sao, bỗng nhiên cảm thấy ngạt thở, anh có chút ghét cái cảm giác này, vì thế nụ cười trên môi cố lộ ra rõ hơn.

"Là tôi thì sao? Giây phút cô ra tay với Ôn Như Nam, cô nên biết các người sẽ phải chịu trừng phạt"
"Tôi giết người, anh đối phó vào tôi đây, đừng đụng vào cha tôi"
Giọng nói của Lăng Yên đã khàn đặc, cô rất muốn nói với anh mọi thứ đều là giả, tất cả đều do Ôn Như Nam làm.

Nhưng hiện nay kẻ đầu sỏ vẫn đang nằm trên giường bệnh, ai sẽ tin lời nói từ một phía của cô.

"Không nguy biện nữa sao?"
Lăng Yên không muốn nói thêm bất cứ điều gì nữa, giữa họ dường như bị chặn bởi một bức tường thành, dù có nói đối phương cũng không cách nào nghe được.

Kiều Vân Mặc không có hứng thú đợi thêm, quay người rời đi.

Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói yếu ớt, "Em nói liệu anh có tin không?"
Hừ, anh đều đã chính mất nhìn thấy, cô vẫn còn muốn nguy biện sao? Nhưng không biết tại sao, anh đột nhiên không nói nên lời, bước chân chợt ngừng lại, nhưng rồi vẫn rời đi.

Trời chập tối Tỉnh Khiết Chi đem cơm đến, Lăng Yên đẩy hết mọi thứ trước mặt sang một bên, xuống giường quỳ trước mặt anh.

"Cầu xin anh, xin anh hãy giúp tôi"
Cô thật sự đã không còn cách nào nữa, Kiều Vân Mặc đối với cô như nào cũng được, nhưng cô không thể trơ mắt nhìn cha ở trong tù chịu khổ, cô muốn đi thăm ông.

Tỉnh Khiết Chi bị cô doạ một phen, đưa tay đỡ Lăng Yên đứng dậy, "Phu nhân, cô làm gì vậy?"
"Cha tôi ông ở trong tù tự sát, tôi muốn đi thăm ông ấy"
Tỉnh Khiết Chi nhìn người con gái này nhếch nhác đến mức không thế nhận ra là ai, lúc lâu sau, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play