"Tôi gi3t chết cô!"
Khi hét lớn, Ôn Như Nam đưa hai tay về phía trước chẳng khác gì xác ướp nhắm thẳng cổ Lãng Yên xông tới.
Trong mất cô ta như có ngọn lửa đang rực cháy, cô ta muốn đem tất cả những người coi thường mình, châm biếm mình thiêu thành tro bụi, cho dù có phải cùng chết cũng bằng lòng.
Sự tức giận khiến cô mất hết lí trí, đến nỗi từ đầu đến cuối cô không đế ý đến nụ cười đang nhếch lên trên khuôn mặt của Lăng Yên.
Chính trong lúc hai người lướt qua nhau, cơ thể Lăng Yên đang đối diện với cô ta nghiêng người một cái, cây kéo đã nẫm trong tay Ôn Như Nam.
"Dừng tay lại cho tôi!"
Cánh cửa bị đạp ra đập vào bên tường vang ra tiếng động vô cùng lớn.
Ôn Như Nam quay người lại, đúng lúc đụng phải ánh mắt đầy tức giận của Kiều Vân Mặc.
Hết sức kinh ngạc, sau đó liên thấy vui mừng.
Cô ta lập tức đến trước mặt Kiều Vân Mặc: "Vân Mặc, cuối cùng anh cũng đến rồi"
Vốn cho rằng anh sẽ dịu dàng quan tâm cô, ai ngờ khuôn mặt lạnh lùng của anh như hất một xô nước lạnh vào người cô.
Ánh mắt Kiều Vân Mặc thiếu chút nữa là có thể phóng đao ra ngoài: "Tôi không đến? Tôi không đến thì có phải cô sẽ giết cô ấy rồi đúng không?"
Giây phút này, Ôn Như Nam cảm thấy tai mình dường như có vấn đề rồi.
Chữ "cô"
ở đây là chỉ cô sao? Còn "cô ấy"
là để chỉ con tiện nhân đó! Ngược rồi, loạn hết rồi, tất cả mọi thứ đều không bình thường.
Cô lập tức nhìn về phía Kiều Vân Mặc, cánh tay đưa lên chỉ về phía Lăng Yên: "Là cô ta, là cô ta muốn cầm kéo giết em, anh nhìn đi, mọi thứ ở đây đều bị cô ta làm loạn hết lên, cô ta chính là cố ý đến đây hành hạ em"
"Ô"
lại một lần nữa Ôn Như Nam không cỏ được câu trả lời mà cô mong muốn.
"Tôi có mắt, sự thật mà tôi nhìn thấy là cô muốn giết người"
Ánh mát Kiều Vân Mặc di chuyến xuống dưới nhìn cánh tay đang rũw xuống của Ôn Như Nam.
Ôn Như Nam cũng theo anh nhìn xuống dưới, trong đầu bỗng muốn nổ tung, cô cảm thấy chóng mặt và trống rỗng.
"Không đúng, việc này không đúng"
Cô giơ chiếc kéo lên liên tục lắc đầu.
Rõ ràng là Lăng Yên câm kéo, sao giờ lại ở trong tay cô chứ? Bỗng nhiên động tác của cô ngừng lại, trong đầu chợt Vvụt qua một tía suy nghĩ.
"Là cô ta, không sai.
"
Cô đã thực sự phát điên, "Là cô ta cố ý đến đây hãm hại em"
Nói xong cô lập tức phải chứng minh bản thân, quay người đi về phía Lăng Yên.
Lại một lần nữa, tiếng cười lạnh sau lưng cô vang lên.
Cô lại lần nữa đứng ngơ người tại chỗ.
Không biết từ lúc nào, Lăng Yên đã ngã xuống đất.
Một cánh tay đấy cô sang một bên, cô lảo đảo vài bước đến khi đứng vững ngước mắt lên nhìn thì thấy Lăng Yên đã được Kiều Vân Mặc bế lên ngồi vào sofa.
Dáng vẻ nâng niu bao bọc đó sao lại có thể xuất hiện giữa hai người bọn họ.
Móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, cô kích động đến mức cả người run lẩy bẩy.
"Hai người mau rời khỏi nhau!"
Cô tức giận tiến lên trước muốn tách hai người họ ra xa.
Kiều Vân Mặc đã để Lăng Yên ngồi ngay ngắn trên sofa.
Lúc đứng thẳng dậy, khóe mắt thấy hành động của Ôn Như Nam, chân anh bước ra một bước cả người che chắn cho Lăng Yên.
"Vân Mặc, anh nhìn rõ đi, đó là con gái của Lăng Thành Châu, là người phụ nữ anh ghét nhất, anh sao lại có thể bảo vệ cô ta mà bỏ mặc em như vậy"
Ôn Như Nam cảm thấy không phải là cô bị điên mà cả thế giới này điên rồi.
Kiều Vân Mặc lạnh lùng nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Ôn Như Nam: "Lăng Yên là vợ tôi, tôi sẽ không để bất cứ ai bắt nạt cô ấy"
Dưới chân anh chính là những mảnh vải bị cất vụn của chiếc váy tím.
Anh lạnh lùng nhìn quanh nhà một lượt, nét mặt không có chút biểu cảm gì: "Vợ tôi phải ở đây tĩnh dưỡng, từ hôm nay trở đi, cô chuyển ra ngoài đi, tránh làm ảnh hưởng đến cô ấy"