"Anh Kiều nói đùa à, tôi đâu phải đứa trẻ không ôm búp bê không ngủ được, lấy đâu ra không quen?"
Nhìn thẳng vào mắt người đó, Lăng Yên lạnh lùng nói.
Cô cố ra vẻ thoải mái, và sự không để tâm trong lời nói đều rơi vào ánh mắt của Kiều Vân Mặc khiến anh cảm thấy đau nhói.
"Có thể đừng gọi tôi như vậy không"
Anh thật sự muốn bước đến ôm lấy cô, ôm cô chặt vào trong lòng mình, khiến cô không thể dễ dàng chạy trốn một lần nữa.
Anh muốn nói cho cô biết bản thân đã hối hận, muốn cô trở lại thành Lăng Yên của ngày xưa, trong tỉm trong mắt đều là anh, tiếc rằng sai lầm là anh tự phạm phải, anh có tư cách gì mà ép cô tha thứ cho bản thân mình đây.
Cảm nhận được sự đau khổ trong mất anh, nét mặt Lăng Yên hiện rõ sự vui vẻ.
Ngay sau đó liền là sự tức giận.
Trước đây ruồng bỏ cô như đồ vật bỏ đi là anh, hiện giờ lại ra vẻ hối hận để làm cái gì.
Thể nhưng, tâm trạng cô vân dễ dàng bị anh tác động như vậy.
Cô đi qua đó, đưa tay qua đóng nắp hộp âm nhạc lại.
Tiếng nhạc bỗng dừng lại, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
"Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát"
Cô trực tiếp đuổi khách.
Bây giờ cô cần không gian và thời gian điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân mình.
Sự kiên quyết của cô thành công khiến Kiều Vân Mặc rối bời.
"Vậy, vậy anh ra ngoài trước"
Nói xong anh liên đi ra ngoài.
Trước khi đóng cửa, anh nắm chặt chốt cửa nhìn vào bên trong.
Đối diện với anh chỉ có bóng lưng của Lăng Yên.
Trong không khí chỉ còn tiếng thở dài.
"Em nghỉ ngơi đi"
Cánh cửa đóng lại trong phòng chỉ còn nghe thấy hơi thở của một người.
Hộp âm nhạc đặt ở đầu giường có chút lệch lạc.
Do dự một lúc, dù cho đã quay mặt đi không nhìn, nhưng sự khó chịu trong lòng vẫn không hết.
Giậm chân vài cái cuối cùng cô vẫn đi qua đó, đem hộp âm nhạc để ngay ngắn lại.
Khoảnh khắc ngón tay chạm vào chiếc hộp, hồi ức ngày Xưa ào ạt ùa về trong cô.
Cô cán răng tức tối.
Rõ ràng đã dùng thời gian ba năm để nghĩ kĩ rồi, rõ ràng đã quyết định lần này về là để báo thù, vì sao vẫn dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy.
Đặt tay trước lồ ng ngực, khuôn mặt của Kiều Vân Mặc với Lăng Thành Châu lặp đi lặp lại xuất hiện trong đầu cô, cảm tính và lý tính đấu tranh, cô cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Mặt trời lặn dân về phía tây nhuộm hồng cả bầu trời.
Lăng Yên bị bao trùm trong ánh hoàng hôn, ngồi trước ban công cô ngây người nhìn hai chiếc vali.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Phu nhân, cơm tối làm xong rồi"
Giật mình một cái, cô lúc này mới chợt tỉnh, thì ra đã đến giờ ăn tối.
Dường như không đợi cô trả lời, người ngoài cửa lại nói thêm lần nữa.
Cô không hề chần chừ, lập tức ra mở cửa đi xuống nhà.
Phòng ăn người giúp việc bưng đồ ăn ra vào, bàn ăn liên tục được xếp thêm đồ.
"Xuống rồi à"
Kiều Vân Mặc kéo chiếc ghế Lăng Yên vẫn thường ngồi ra, nhìn về phía cô.
Lăng Yên qua đó ngồi xuống.
Sau khi nhìn một lượt bàn ăn, cô mím chặt môi.
Đều là những món cô thích.
"Cũng không biết khẩu vị của em có thay đổi không"
Vừa nói Kiều Vân Mặc vừa kéo ghế ngồi cạnh cô.
Cầm đũa lên Lăng Yên giơ tay gắp món rau gần cô nhất đưa vào miệng.
Ít đầu ít muối, cảm giác thanh đạm vừa đúng với sở thích của cô.
Trước đây, lúc họ còn trong thời điểm mặn nồng, sự quan tâm này lúc nào cũng có thể thấy, có điều, chỉ có cô cho rằng đó là tình cảm mặn nồng.
Nhai hết thức ăn trong miệng, cô châm chậm quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh.