Lực nắm vào cổ tay Lăng Yên dường như muốn bóp gãy xương cô.

"Anh để tôi đi đi"
Chỉ thiếu một bước nữa, cô đã có thể triệt để tạm biệt thành phố này.

Nét mặt của Kiều Vân Mặc sẫm lại đến đáng sợ: "Chỉ cần cô vẫn là vợ của Kiều Vân Mặc tôi, cô đừng hòng dễ dàng rời đi"
Khi có người dùng chứng minh thư của cô đăng ký chuyến bay, anh đã nhận được thông báo.

Người phụ nữ này, vậy mà dám giở trò sau lưng anh, thậm chí còn không nói một lời đã rời đi.

Anh tuyệt đối không cho phép! "Tôi cứ nghĩ cô tâm địa đen tối nhưng không có gan làm, không ngờ cô vậy mà dám chạy đến tận sân bay"
Người đứng cách mười mét cũng có thể thấy được sự phẫn nộ của anh.

Chuyến bay của Lăng Yên đã bắt đầu vào đăng ký rồi, cô cố gắng hết sức để thoát khỏi anh.

"Kiều Vân Mặc, nể tình tình cảm trong quá khứ, anh để tôi đi đi"
Thận của cô đã hiến cho Ôn Như Nam, con của cô cũng không còn, thậm chí đến cả cha cô cũng không bảo vệ được, thành phố này đối với cô mà nói chỉ còn lại sự đau khổ.

"Để cô đi?"
Kiều Vân Mặc dùng sức kéo Lăng Yên vào lòng mình.

Ánh mắt sắc như đại bàng của anh nhìn chắm chäm vào đôi mắt của Lăng Yên: "Trò chơi này, lúc nào bắt đầu, lúc nào kết thúc, kết thúc như thế nào, từ trước đến nay chỉ có thể do tôi quyết định!"
Qua tấm kính trong suốt ở sảnh sân bay, một chiếc máy bay đã cất cánh, càng bay càng xa, cuối cùng chỉ nhìn thấy một điểm đen trên bầu trời.

Đem theo ngọn lửa duy nhất còn lại trong cô biển mất Sáng ngày thứ hai sau ngày Kiều Vân Mặc đưa Lăng Yên về biệt thự, xe cứu thương đến đưa cô đến bệnh viện, lúc đó cô đã bị hôn mê.

Lúc tỉnh dậy, Kiều Vân Mặc đang ngồi bên cạnh.

"Nếu như cô dám tìm đến cái chết một lần nữa, tôi sẽ trói chân tay cô lại, để cô sống không bằng chết!"
Lăng Yên lặng yên nhìn người đàn ông này nổi giận, cho đến khi anh đạp cửa rời đi, cô cũng không nói một câu như một người gỗ không vui không buồn.

Trên giường bệnh, cô ngồi ôm lấy đầu gối, nhìn chằm chằm vào mảnh vải băng bó ở cổ tay.

Tối qua cô đã cắt cổ tay tự tử.

"Sao lại không sao chứ?"
Môi cô vì mất máu quá nhiều có chút khô đến phát trắng.

Rõ ràng đã cứa sâu như vậy, sao vẫn có thể cứu được.

Hay là, mạng của cô thật sự quá rẻ mạt.

Có người vội vàng đẩy cửa vào, Lăng Yên cũng không hề quan tâm.

"Lăng Yên"
Tỉnh Khiết Chi chạy đến thở hổn hển.

Lúc Kiều Vân Mặc kéo Lăng Yên đi, anh vẫn chưa rời khỏi, đương nhiên biết kế hoạch Lăng Yên bỏ trốn ra nước ngoài đã thất bại.

Anh lập tức nghĩ đến mấu chốt là do tin tức bị lộ, liền hạ quyết tâm nếu lần sau Lăng Yên tìm anh, anh nhất định sẽ sắp xếp chu toàn hơn.

Ai ngờ, chỉ sau thời gian một đêm, sáng sớm đã có người nói với anh, Lăng Yên cắt cổ tay tự tử vào bệnh viện.

"Gô sao lại coi nhẹ bản thân mình như vậy"
Giọng nói của anh có chút trách móc.

Nét mặt của Lăng Yên vẫn không có gì thay đổi, chỉ lạnh nhạt nhìn anh.

"Tôi chỉ còn lại cái mạng này, nếu cái gì cũng không làm được, tôi giữ lại cái mạng này còn có ý nghĩa gì, chỉ lãng phí không phí mà thôi.

"
Thế giới này đã không còn ai bận tâm đ ến cô, cũng không có ai đê cô bận tâm cả.

Nếu như không phải vì di nguyện của cha trước lúc lâm chung luôn muốn con gái bảo bối của ông sống tốt, thì cô đã sớm đi theo cha và đứa con cô chưa kịp chào đời ấy rồi.

"Ai nói không có ý nghĩa?"
Lăng Yên nhíu mày nhìn anh.

"Nếu như tôi nói với cô, cô tiếp tục sống không phải là lãng phí mà có ý nghĩ vô cùng lớn thì sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play