Vân Bảo Sơn cũng không ngốc đến nỗi ăn uống no nê còn ở lại chỗ này làm việc, hắn ăn no còn muốn về nhà ngủ một giấc đây.“Tư Tư, ta thấy các ngươi còn dư lại không ít đồ ăn, buổi tối cũng đủ ăn rồi”.
Vân Bảo Sơn liền nói: “Gia gia, nãi nãi ngươi ở nhà còn chưa có cơm ăn đâu, mau lấy một phần đồ ăn để ta mang về cho bọn họ”.Hiếu kính lão nhân, cũng không tin các ngươi không đáp ứng.Vân Bảo Sơn đưa ý kiến hay.Bên kia động tác ăn cơm của Vân Tình Tình dừng lại.Ăn xong không tính, còn muốn mang đi một phần?Tưởng bở!“Đó là đồ ăn buối tối của chúng ta”.
Tiểu Từ Từ mới liếm sạch hạt cơm bên miệng, ngẩng cổ ồn ào nói: “Tiểu thúc thúc cái gì cũng muốn mang đi, vậy chúng ta ăn cái gì?”Lời này, nếu là tỷ đệ Vân gia nói ra tựa hồ không ổn.
Một bên phải hiếu thuận lão nhân, một bên phải đáp ứng người ngoài, mặc kệ thời điểm nào, hiếu thuận lão nhân phải đặt lên hàng đầu.Chỉ là, tiểu Từ Từ mới có bốn tuổi, còn chưa có lớn đâu.Tiểu oa nhi bốn tuổi thì biết cái gì?Vân Bảo Sơn trừng mắt: “Đó là gia gia và nãi nãi ngươi, ngươi đứa nhỏ này, sao lại không hiểu chuyện như vậy?” Tiểu tử què chính là kẻ vướng víu, theo ý hắn, nên sớm ném tiểu tử này đi, trước sau gì cũng là gánh nặng.Tiểu Từ Từ không rõ nguyên do, ba ba nói: “Ta chính là bị gia gia cùng nãi nãi đuổi ra ngoài” Hắn chớp mắt vô tội hỏi Tình Tình: “Tình tỷ tỷ, chúng ta không có nhà ở, không phải nói nơi này có quỷ treo cổ sao, sao gia gia, nãi nãi không cho chúng ta về nhà?”Câu hỏi này, cũng thật hả giận!Nếu không phải có các thúc bá ở đây nhìn, chắc cho rằng có người dạy đứa nhỏ này nói vậy.
Trên thực tế, thật không có người dạy hắn.Vân Tình Tình cảm thấy, có lẽ ông trời có mắt.
Tiểu gia hỏa trời sinh yếu ớt, đi đứng không tốt, nhưng chỉ số thông minh so với trẻ cùng trang lứa chỉ có hơn.Một phen ôm lấy tiểu gia hỏa, lấy khăn lau khuôn mặt nhỏ cho hắn, Vân Tình Tình kiên định lại lớn tiếng nói: “Bởi vì cha ta bị gãy chân, gia gia, nãi nãi cảm thấy chúng ta liên lụy trong nhà, không muốn lấy bạc cho cha ta trị chân, bạc kia chỉ muốn để lại cho tiểu thúc cùng tiểu cô dùng, cho nên người một nhà chúng ta bị đuổi đi”.Lời này, vốn nên là “Việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài”, nhưng Vân Tình Tình chỉ đối xử chân thành với một nhà Vân Đại Sơn, còn những người khác có là gì?Việc xấu trong nhà nói ra ngoài thì như thế nào?Nếu không phải Liễu thị lấy của hồi môn của chính mình ra, nếu không phải đại phòng quan tâm bọn họ, chỉ sợ mấy tỷ đệ bọn họ hiện giờ ăn ngủ ở đầu đường rồi.“Chúng ta rời nhà, cùng gia gia và nãi nãi không còn quan hệ gì, cho nên chúng ta không thể ở lại nhà bọn họ” Vân Tình Tình nói xong lời này, Vân Tư Tư cùng Vân Vinh Thịnh đều khó nén phẫn nộ.Vân Bá Nhân bên kia ở thời điểm Vân Tư Tư mở miệng đã muốn ngăn lại, nhưng đã chậm.
Lão nhân thở dài, cảm thấy đứa nhỏ Vân Tình Tình quá không hiểu chuyện, loại việc này làm sao có thể nói trước mặt nhiều người như vậy? Này không phải là ném đi mặt mũi người Vân gia sao.Đứa nhỏ này cùng người Vân gia không giống nhau, nếu không thì như thế nào….
Lão gia tử thở dài, chuyện này năm đó nếu chính hắn gặp phải cũng không thể mặc kệ.
Hiện giờ nha đầu này, thôi thôi, về sau nhìn thấy hài tử Vân Đại Sơn kia, từ từ nói với hắn, phải quản giáo đứa nhỏ này cho tốt.“Chúng ta còn gọi bọn họ là gia gia và nãi nãi sao?” Tiểu Từ Từ đếm đầu ngón tay nói thầm: “Tiểu thúc thúc đoạt đồ ăn của ta, tiểu cô mắng ta là người què, ta không thích chơi cùng bọn hắn”.Tuy rằng người xung quanh đều đang làm việc, nhưng vẫn nhìn chằm chằm bên này, nghe thế liền có cái nhìn bất thiện với Vân Bảo Sơn.Trên mặt Vân Bảo Sơn không nhịn được, liền hét lên: “Tiểu tử què ngươi đừng nói bừa, ta đoạt đồ ăn của ngươi khi nào?” Giằng co cùng hài tử bốn tuổi, cũng thật có tiền đồ a.Hắn không biết, chính mình làm như vậy, càng để cho người khác xem thường mình.Tiểu Từ Từ phồng lên quai hàm: “Ngươi đoạt đồ ăn của ta, hiện tại còn tới đoạt thịt của chúng ta”.“Ta đoạt thịt của ngươi lúc nào?” Vân Bảo Sơn không hề nghĩ ngợi liền biện giải.Tiểu Từ Từ trừng lớn đôi mắt: “Thịt nhà chúng ta là để trữ cho buổi tối, ngươi ăn rồi còn muốn lấy đi, đó không phải là muốn cướp thịt của ta sao”.
Tiểu gia hỏa cũng muốn ăn thịt a, liền nóng nảy “Ta cũng muốn ăn thịt, ngươi không được lấy đi, ta không muốn chơi với ngươi, ngươi là người xấu”.
Tiểu gia hỏa lớn tiếng chỉ trích, bởi vì phía sau có tỷ tỷ chống lưng, thanh âm cũng lớn hơn.Vân Bảo Sơn tức giận nói: “Nhãi con đáng chết, không phải chỉ ăn của các ngươi có chút thịt sao, cả nhà các ngươi ăn của nhị phòng, uống của nhị phòng, chúng ta có nói gì không?”Lời này, cũng quá không biết xấu hổ.Tiểu Từ Từ tuy rằng thông minh, những cũng mới có bốn tuổi, liền có chút không tiếp được lời.Vân Tình Tình cũng không phải hài tử bốn tuổi, lập tức phản bác nói: “Tiểu thúc nói lời này thật có ý tứ, lúc trước không phân gia, chúng ta ở nhà của chính mình, cha ta có thể đi săn, nương ta còn thêu thùa, sao lại nói chúng ta ăn của nhị phòng? Chẳng lẽ nhị phòng không xem chúng ta là người trong nhà?”Nàng đột nhiên làm một bộ bừng tỉnh đại ngộ.“A, ta đã biết” Vân Tình Tình tức giận nói: “Trách không được không muốn cha ta trị chân, thì ra là không xem chúng ta là người một nhà”.“Các ngươi vốn dĩ không phải người nhị phòng chúng ta” Vân Bảo Sơn không hề có chút tự giác của trưởng bối, còn ở kia ồn ào: “Vốn dĩ là đại phòng đưa cho chúng ta nuôi, chúng ta nuôi các ngươi nhiều năm như vậy cũng đúng, theo lý thuyết các ngươi nên đưa bạc cho chúng ta tiêu, các ngươi hiện tại ăn được, còn không nghĩ tới ta, sao tâm tư của các ngươi lại đen như vậy….”.Đừng nhìn Vân Bảo Sơn giống người Vân gia, nhưng nói chuyện cực kỳ giống với Vương thị, tư thế đanh đá như đàn bà.Bên kia Vân Bá Nhân mặt đã đen.“Đủ rồi!” Một đám không sợ mất mặt.Lời này không phải là lần đầu hắn nghe được, nhưng lại là lần đầu tiên nghe được từ miệng con cháu Vân gia.
Lúc trước hắn đã không muốn so đo cùng với nữ nhân như Vương thị, vì đó là tức phụ của đệ đệ hắn, hắn đương là anh chồng nên không thể nói gì, nhưng hôm nay….“Bảo Sơn ngươi nói lời này có ý gì? Cũng không sợ mất mặt?” Đạo lý việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài, Vân Tình Tình là hài tử chín tuổi không hiểu, nhưng Vân Bảo Sơn ngươi cũng sắp là người thành gia, cũng không hiểu sao.“Ta có gì mà phải sợ mất mặt….” Vân Bảo Sơn cứng cổ đáp một câu, thấy Vân Bá Nhân hai mắt phẫn nộ, lại sợ tới mức rụt cổ, “Các ngươi khi dễ ta, ta không nói cùng các ngươi”.
Hắn liền rút đi.Đột nhiên, một âm thanh bén nhọn vang lên, hoàn toàn đánh vỡ sự yên lặng..