Minh Tự ngẩn người, khẽ sụt sịt mũi. Khi cô chớp mắt, nước mắt chảy xuống dọc theo đôi gò má, cô vội vàng lau: “Tôi không khóc.”
Cô ngẩng đầu lên giống như muốn chứng minh cho anh xem, tóc dài như lụa trượt khỏi tay anh, mềm mại như tơ.
Lương Hiện thuận theo thả tay xuống, thấp giọng nói: “Ngoan.”
Còn khóc, anh thật sự không biết làm thế nào.
Kết quả cô chưa kịp bình phục, tiếng Kha Lễ Kiệt đã vang lên cách đó không xa: “Úi dời, tìm 2 người mãi, ở chỗ này làm gì thế?”
Minh Tự theo bản năng nghiêng đầu qua xem, phát hiện phía sau anh ta là Thành Dục và Dụ Xuyên, ánh mắt động tác nhất trí đều nhìn về phía này.
“Ngắm hoa à? Hoa hồng này rất thơm.” Kha Lễ Kiệt ngay từ đầu cũng không phát hiện điều gì lạ, vừa nói vừa đi tới, đến khi nhận ra không khí quanh hai người không đúng, sau đó nhìn kỹ mắt của Minh Tự… Giống như vừa mới khóc?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play