Sau khi chưởng môn của Thái Sơ phái bị thương thì luôn tịnh dưỡng tại nơi ở của bản thân, không tiếp khách. Có chuyện gấp gì đều có đại đệ tử chưởng môn truyền đạt thay.
“Đại sư huynh.” Hai đệ tử ở cửa chắp tay hành lễ với Đoàn Phi Khanh. Sau khi chưởng môn bị thương thì hoạt động bất tiện, hằng ngày sẽ có đệ tử thay nhau canh giữ trước cửa để đáp ứng nhu cầu bên trong mọi lúc. Thấy Đoàn Phi Khanh đã đến, mặt họ thấp thoáng lộ vẻ mừng rỡ vì được cứu.
Cũng không phải họ bất kính, thật ra là do vị chưởng môn này từ khi bị thương xong thì quá khó hầu hạ. Kẻ thù ra tay thật sự độc ác, thẳng tay cắt rách cổ họng của chưởng môn, làm đứt từng tấc kinh mạch nhưng lại không lấy mạng ông ta, để ông ta còn lại một hơi tàn quay về Thái Sơ phái. Giờ chưởng môn không thể nói, không thể nhúc nhích, nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo, dù không có chuyện gì nhưng lại luôn phát ra tiếng thu hút đệ tử trực ca ngoài cửa vào. Hỏi ông ta cần gì, nhưng ông ta chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ trong cổ họng, cứ thế mãi nên những đệ tử trực ca này đều hơi thấy phiền.
“Hai vị sư đệ vất vả rồi, ta có chuyện gấp bẩm báo với sư phụ, các đệ về nghỉ ngơi trước.” Đoàn Phi Khanh nói.
Thấy bóng hình hai vị đệ tử trực ca biến mất, Lục Hằng đi theo Đoàn Phi Khanh vào bên trong, để lại một chiếc đuôi rắn nhỏ bò vào trong bụi hoa ngoài cửa.
Trong phòng, Phùng Vệ Phương của Thái Sơ phái - người thành danh thời niên thiếu. Ngày xưa ở địa giới Tây Nam có một làng Thiên La gặp nạn, Phùng Vệ Phương một người một kiếm, đơn độc đến làng Thiên La. Từ đó về sau, bá tánh Tây Nam lại không cần hứng chịu tai họa này nữa. Sau đó, lại có muôn vàn sự tích đã tạo nên Phùng Vệ Phương chưởng môn Thái Sơ phái danh chấn thiên hạ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT