Một tiếng gầm từ xa truyền đến, giống như nắng hạn gặp mưa rào, cứu lấy con Á Long đáng thương kia.
“Đó là thằn lằn sấm sét.” Rhett vừa nghe thấy âm thanh này đã vực lại tinh thần: “Chắc là có tiểu đội nào đó đã xông vào lãnh địa của thằn lằn sấm sét. Mau đi qua xem thử, nếu bọn họ không đánh lại được thì chúng ta sẽ xử lý.”
Thằn lằn sấm sét có làn da thô ráp và thịt khá dày, khả năng kháng phép cao, lại có thể sử dụng ma pháp sấm sét, khó đối phó hơn với báo gale rất nhiều. Bình thường khi tiểu đội người mạo hiểm bất cẩn bước vào địa bàn của nó đều sẽ chọn cách nhanh chóng tránh đi, dù sao thì tốc độ của thằn lằn cũng không nhanh, cho dù rời đi thì vẫn có thể bảo đảm an toàn.
Cả bốn lập tức lao về hướng đó. Chỉ là lúc rời đi, hình như Lục Hằng nghe được tiếng tiếc nuối thở dài của người bên cạnh. Điều này khiến cậu dở khóc dở cười, thân là chúa tể của cự long mà lúc nào cũng chỉ nhớ đến việc làm sao để giết một con Á Long, e rằng ở trong Long tộc cũng chỉ có mình người này như vậy.
Leo lên một sườn núi bằng phẳng, Lục Hằng nhìn thấy một con thằn lằn sấm sét to lớn ở ngay dưới sườn đồi. Tiểu đội của học viện Ngân Nguyệt bao vây tấn công con thằn lằn kia, phối hợp ăn ý, nhiều kinh nghiệm, đối phó rất thành thạo. Hiệp sĩ thu hút sự chú ý của con thằn lằn chậm chạp, người bắn cung đứng ở hướng bị con thằn lằn che mất thỉnh thoảng tìm kẽ hở bắn ra cung tên sắc nhọn, còn có một pháp sư sử dụng ma pháp băng sương từng bước làm giảm tốc độ của thằn lằn.
“Xem ra chúng ta đến muộn rồi.” Rhett nhún nhún vai, vừa định xoay người rời đi thì bị Edie giữ lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play