Tại sao chết rồi mà tôi vẫn nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của tên Rhett này chứ, Edie mở mắt ra, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện lên trong đầu chính là điều này. Cũng không trách Edie, lúc ấy móng vuốt sắc nhọn của Á Long đã đâm xuyên qua cả phần bụng của cậu ấy. Edie biết chắc bản thân sẽ không thể sống sót được nữa, song vì không muốn trở thành chất bài tiết của Á Long nên mới liều mạng rạch trục cuốn ma pháp để chạy về nơi đóng quân.
Lục Hằng thấy ma pháp sư nằm dưới đất đã mở mắt, nhẹ giọng nói: “Cậu không sao chứ?”
Lúc này Rhett mới phát hiện Edie đã tỉnh rồi, anh ta kích động ôm chầm lấy Edie. Chiếc mũi Edie bị bộ áo giáp cứng rắn trên người anh ta đụng vào khiến nó đau nhói, một luồng nhiệt chợt dâng lên rồi chảy ra ngoài. Edie đẩy tên ngốc đang ôm mình ra, sờ mũi một cái thì phát hiện mũi bị chọc đến chảy cả máu, bèn tức giận quát một câu: “Cậu bị long mã đá hư não đấy à!”
Hiếm khi thấy Rhett không đáp trả mà lên tiếng với chiếc giọng mũi nghèn nghẹn: “Edie, cậu có biết là suýt chút nữa thì cậu đã chết không hả?”
Lúc này Edie mới phản ứng lại, rõ ràng là mình chạy về đây trong tình trạng hấp hối, vậy mà bây giờ cơ thể lại không có sự khác thường nào, đến cả những vết thương do kiếp sống mạo hiểm quanh năm mang đến cũng biến mất không thấy. Ánh mắt của Edie đảo qua, thấy Ella hành lễ đệ tử với thầy tế mặc áo choàng trắng luôn bên cạnh ông chủ của mình thì đã biết thầy tế mặc áo choàng trắng đó đã cứu mạng cậu ấy.
“Đa tạ anh đã cứu tôi một mạng.” Edie hành lễ pháp sư rồi lại lấy một tấm huy chương ra: “Tháp Thâm Hồng sẽ khắc ghi ân huệ lần này của anh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT