Đêm qua ngày đến.
Lúc Lục Hằng tỉnh lại, cảm giác hình như trên mắt mình có cái gì đó. Y chớp chớp mắt, tầm mắt dần rõ ràng, sau đó phát hiện có một bàn tay ấm áp phủ lên mắt mình. Dường như cảm nhận được y đã tỉnh lại, bàn tay kia dời đi và khẽ đặt lên đỉnh đầu y. Đập vào mắt Lục Hằng là cái cằm có đường cong rõ ràng.
Lúc này Lục Hằng mới phát hiện mình đang gối lên đùi của Dịch Không. Trên người Dịch Không chỉ khoác ngoại bào, lộ ra phần ngực và cơ bụng rắn chắc, còn có thể nhìn thấy vài vết cào mơ hồ ở trên vai.
Nhận ra vết cào kia là kiệt tác của mình, Lục Hằng ngồi dậy: "Ngươi, tại sao ngươi lại không mặc quần áo!"
Hỏi xong, Lục Hằng mới phát hiện mình ngu xuẩn cực kỳ, bởi vì đồ rơi từ trên người y xuống chính là áo lót của Dịch Không.
"Cảm giác có tốt không?" Dịch Không buông phật châu trong tay xuống, đưa tay vuốt mái tóc có chút lộn xộn của Lục Hằng.
"Ừm." Lục Hằng lúng túng trả lời, lại thật sự cảm thấy mình có hơi vô dụng. Chuyện lớn mật tới như vậy mà tối hôm qua cũng đã làm, hiện tại lại bày ra vẻ thẹn thùng ở đây.
"Ngươi đã phá sắc giới." Lục Hằng nói.
Dịch Không nghe vậy, khẽ mỉm cười. Đây là lần đầu tiên Lục Hằng thấy hắn cười, gương mặt như gió mát trăng sáng, cười lên như hoa sen trước mặt Phật. Lục Hằng cứ nhìn hắn như vậy đến mức choáng váng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT