Nhà hàng ở Phong Lôi được xây dựng vô cùng sang trọng, mỹ thực từ các khu vực khác nhau đều có thể tìm đến đây. Đây là điều không thể thiếu trong quan niệm sống của Hewitt: Hưởng thụ cuộc sống, chiến đấu hết mình. Dù bây giờ không phải thời gian dùng bữa nhưng tất cả thành viên quân đoàn số 3 đều đang tập trung ở một góc nhà hàng. Giữa đám đông, Carlo lặng lẽ rơi nước mắt.
“Chuyện là làm sao vậy? Cậu nói đi .” Alpha tóc vàng thấy người mình thầm thương đau lòng như vậy thì gấp đến nỗi vò đầu bứt tai.
Carlo ngẩng đầu nhìn hắn, nói được một chữ lại ngậm miệng, lắc đầu không nói nữa.
Alpha tóc vàng còn muốn nói gì đó, nhưng lại có người vỗ vai hắn hỏi: “Ở nhà hàng mà mọi người lớn tiếng vậy, có chuyện gì sao?”
“Đội trưởng, có người bắt nạt Tiểu Carlo của chúng ta.”
Người này chính là đội trưởng đội chiến đấu số 3 - Andrew đang cười dịu dàng. Anh ta trời sinh đã tuấn tú nhã nhặn, khi cười lên như gió xuân tràn về khiến người khác vô thức buông lỏng cảnh giác.
Andrew ngồi xuống trước mặt Carlo, nhẹ nhàng hỏi: “Carlo không cần phải sợ, đội 3 chúng tôi luôn luôn là hậu phương mạnh nhất của cậu.”
Như được những lời nói dịu dàng này an ủi, Carlo thút thít kể lại chuyện trong phòng chỉ huy tác chiến. Sau cùng lại hít mũi một cái, nói: “Có phải tôi đã làm cái gì đó sai nên chọc giận Phó sĩ quan Rainer, khiến cậu ấy không thích tôi không?”
“Nói bậy, Carlo đáng yêu như vậy sao lại có người không thích được chứ. Phó sĩ quan Rainer đối với ai cũng nghiêm khắc vậy hết. Lần trước tôi…”
Andrew hiểu rõ tính nết cấp dưới như thế nào, lập tức dùng ánh mắt ngăn Alpha tóc vàng nói tiếp. Lại nhẹ giọng an ủi Carlo: “Carlo à, cậu ưu tú như vậy. Chỉ cần cậu cố gắng chắc chắn sẽ được công nhận.”
“Đúng vậy, nhưng nếu Phó sĩ quan Rainer vẫn không chấp nhận tôi thì sao?”
“Người đưa ra quyết định trên phi thuyền là sĩ quan chỉ huy, không phải phó sĩ quan,” Alpha tóc vàng không nhịn được lại mở miệng nói: “Tôi thấy sĩ quan chỉ huy đối xử với cậu rất đặc biệt, từ khi tôi đến Lôi Phong đến giờ cũng chưa thấy sĩ quan chỉ huy tự mình mang theo người mới làm nhiệm vụ bao giờ đâu.”
“Không, không có. Có lẽ do Hewitt thấy tôi chân tay lóng ngóng nên mới không chịu được thôi.” Carlo xấu hổ cúi đầu, vành tai trắng nõn dần ửng hồng.
Andrew cười vỗ vỗ vai Carlo, nói: “Để không phụ sự kỳ vọng của sĩ quan chỉ huy thì cậu cũng phải cố lên.”
Ánh mắt Carlo lóe sáng, trong lòng ngầm ra một quyết định.
Hành tinh Fury cũng không phải là hành tinh có thể sinh sống, lại khá gần ngôi sao số zr - 21 nên quanh năm khí hậu nóng bức. Khắp nơi trên hành tinh đều là sa mạc, không có một chút tài nguyên khoáng sản gì, thậm chí thỉnh thoảng còn xuất hiện bão điện từ. Một hành tinh như này không mang lại lợi ích cho bất kỳ quốc gia nào trong Liên minh, thế nên đã trở thành khu vực bên lề - thiên đường của tội phạm.
Nabia cũng không thích hợp tồn tại cùng nơi hoang mạc này. Như giữa sa mạc bất ngờ xuất hiện một tòa thành xa hoa tráng lệ. Nabia chủ yếu là tiêu thụ tang vật, nguồn gốc không rõ ràng hoặc là bị Liên minh nhân loại cấm thì đều có thể tìm thấy ở đây.
Tầm mắt một bên mắt của bức tượng Rock Reed hơi liếc xuống, những gì thấy được là trung tâm phòng đấu giá qua mái nhà pha lê rực rỡ. Người sáng lập ra phòng đấu giá trung tâm là trộm sao nổi tiếng nhất lịch sử. Hôm nay phòng đấu giá trung tâm nghênh đón một khách hàng lớn tiêu tiền như nước. Khiến khách trong đại sảnh đều xì xào bàn tán.
“Món thứ 15, có ai đoán được phòng sương số 18 kia sẽ ra giá bao nhiêu tinh tệ không?”
“Đây là nhà giàu mới nổi, hay mới phát hiện mỏ khoáng sản vậy?”
“Đây rõ ràng là trộm sao mới phát tài, không thấy lúc đầu hắn mua đều là vũ khí và tài nguyên sao?”
“Đúng là một vở kịch hay, món gần cuối là di tác của đại sư Okto - Nước mắt sao trời. Xem ra số 18 kia sẽ không ra tay. Nghe nói người được Jackal sủng ái đang dốc sức mua được cái đàn dương cầm cổ điển này…” ( truyện trên app T𝕪T )
“Xời, người phụ nữ đó không hiểu biết nghệ thuật nhiều lại đòi học làm sang, đeo đầy vàng khắp người. Nếu để món đồ đó đến tay cô ta, tôi nghĩ có khi đại sư Okto cũng phải tức đến đội mồ dậy mất.
Trong bầu không khí náo nhiệt, vật đấu giá áp chót đã xuất hiện trên sàn. Người chủ trì không nói nhiều chỉ ấn một cái nút. Khi chiếc hộp tinh xảo bên ngoài từ từ mở ra, một chiếc đàn dương cầm đẹp đến nghẹt thở dần xuất hiện trước mắt mọi người. Thân đàn màu xanh đen, thăm thẳm như bầu trời đêm, dưới ngọn đèn rực rỡ như một dải ngân hà. Có người nói bề mặt đàn là dùng một lượng lớn đá vân tinh nghiền thành bột. Lại thêm một lớp sơn bóng bên ngoài đẹp tuyệt mỹ như chính cái tên của nó- Nước mắt sao trời. Đàn dương cầm này đẹp như vậy nên từ khi được làm ra vẫn chưa từng có ai chơi được cả. Nghe nói là mọi người đều cảm thấy khả năng chơi đàn của mình đều thua kém trước cây đàn này.
Tuy nhiên không phải ai cũng có cảm giác như mấy nhà âm nhạc này. Một người phụ nữ gợi cảm nghe thấy tiếng bắt đầu đấu giá vật phẩm áp chót thì kích động ngồi thẳng người. Sau đó mềm yếu như không xương dán lên người người đàn ông to khỏe bên cạnh, nũng nịu nói: “Anh yêu~”
Người đàn ông vươn đôi tay to bự ôm lấy thân hình mềm mại kia, nói: “Tiểu yêu tinh, đã hứa sẽ mua cho em chẳng lẽ còn lo tôi đổi ý sao? Tôi đã chuẩn bị sẵn 8 triệu tinh tệ, có thể mua cả tất cả mọi thứ ở nơi này!”
Nhưng vả mặt luôn tới rất nhanh, Jackal vừa dứt lời thì một giọng nói điện tử tổng hợp từ phòng bao số 18 vang lên: “100 triệu tinh tệ.”
Lúc này bên trong phòng bao số 18, một người đàn ông dáng người thon dài, mặc quần dài áo sơ mi đen đứng trước cửa sổ thủy tinh, chính là Lục Hằng sau khi cải trang.
Cậu quay đầu nói: “Sĩ quan chỉ huy, cậu mua món đồ này là không đúng quy định rồi, chúng ta chỉ có thể mua vật phẩm vũ khí và tài nguyên thôi.”
“Cậu lo lắng quá rồi.” Hewitt lắc lắc ngón trỏ: “Đây là tớ tự bỏ tiền mua.”
Biết Hewitt tự bỏ tiền mua nên Lục Hằng cũng không nói thêm gì. Mặc dù không biết Hewitt mua đàn dương cầm làm cái gì nhưng trước giờ anh cũng có chút muốn làm gì thì làm, nên chỉ cần không ảnh hưởng đến nhiệm vụ thì cậu cũng… không cần nhúng tay vào chuyện người ta làm gì. Nhưng Lục Hằng không quan tâm không có nghĩa là người khác cũng không quan tâm.ứ n g d ụ n g t y t
“Hewitt, anh mua đàn dương cầm làm gì vậy? Anh biết chơi sao? Đỉnh thật nha.” Hai mắt Carlo sáng rực, sùng bái nhìn Hewitt.
“Tôi không có tế bào nghệ thuật gì, nhưng cái đàn này tất nhiên có tác dụng của nó.” Hewitt thần bí cười nói.
Không biết Carlo nghĩ đến cái gì, khuôn mặt trắng nõn lại ửng đỏ. Lục Hằng nhìn hai người nói chuyện, nhớ trước đây trong tài liệu về Carlo có nhắc tới trước khi theo học trường quân đội từng học ở học viện nghệ thuật một thời gian, trùng hợp chuyên ngành học cũng là về đàn dương cầm. Xem ra mối quan hệ của hai người đã có từ lâu.
“Lại nói chứ bé Ner, hôm nay cậu mặc cái gì vậy hả, làm tôi quá thất vọng rồi.” Hewitt có vẻ không muốn tiếp tục đề tài nữa, anh đột nhiên thở dài biểu cảm khoa trương che kín hai mắt.
Hôm nay anh ta đặc biệt mặc theo phong cách phóng khoáng cuồng dại, phía trên mặt một chiếc áo da có đính nhiều trang sức kim loại, dưới thì mặc quần jean rách. Trên mặt còn vẽ một mảng lớn những hình xăm kỳ quái bằng thuốc nhuộm đỏ. Còn Carlo bên cạnh mặc một bộ lễ phục cổ điển phong cách Gothic. Viền áo sơ mi phức tạp càng làm khuôn mặt cậu ta thêm xinh đẹp.
“Hôm nay tôi cải trang rất khác rồi, sẽ không ảnh hưởng đến nhiệm vụ.” Lục Hằng nói.
“Không, không, không. Đây không phải vì nhiệm vụ, mà là niềm vui cuộc sống. Nếu nhất thành bất biến* như cậu thì buồn chán biết bao!” Hewitt vô cùng khoa trương thở dài, tay lại nghiêm túc nhấn cái nút đấu giá.
(*) nghĩa là đã hình thành thì không thay đổi.
Bây giờ nhiệm vụ của bọn họ là điên cuồng tiêu tiền vào mấy cuộc đấu giá quy mô lớn nhỏ tại Nabia để nhận được vé mời cho cuộc đấu giá bạch kim. Theo như bản thông báo trước đó của phòng đấu giá thì mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ là thương phẩm của hội đấu giá bạch kim lần này.
Sau khi mua được Nước mắt sao trời, của phòng bao bị gõ. Một cô gái xinh đẹp mặc váy đen ngắn đi đến, trong tay cô cầm một chiếc hộp tinh xảo, trên cái hộp có một phong thư.
“Quý khách thân mến, tôi đại diện cho phòng đấu giá trung tâm kính mời ngài đến tham gia buổi đấu giá bạch kim được tổ chức vào ba ngày sau.” Người phụ nữ cúi người, lộ ra cần cổ mảnh khảnh xinh đẹp. Trong không khí tản ra mùi pheromone nhàn nhạt, thì ra là một Omega quý hiếm.
“Không hổ là phòng đấu giá trung tâm, thế mà dùng Omega quý hiếm làm bồi bàn.” Hewitt tự mình nhận lấy cái hộp, nâng cằm người phụ nữ lên đánh giá: “Quả là một vị tiểu thư xinh đẹp.”
Cơ thể người phụ nữ ngay lập tức ngã vào lòng Hewitt. Đối với khách quý ra tiền phóng khoáng mà nói đấu giá bạch kim quả thật không đủ, omega xinh đẹp này rõ ràng cũng là một phần món quà. Người, Hewitt không thể động tới, chỉ là không làm gì cô ấy sẽ không phù hợp với cách thức đối đãi của trộm sao.
Trên mặt Hewitt vẫn duy trì vẻ mặt phóng đãng đó, một tay lại ôm lấy vai Carlo: “Bảo bối à, có muốn thử chơi ba người không?”
Mặt Carlo đỏ bừng, sợ hãi lắp bắp nói: “Cái này, này…”
Hewitt có vẻ tiếc nuối đẩy bồi bàn ra, nói: “Ai dà, bé cưng của tôi dễ xấu hổ. Lần sau tôi sẽ tới tìm cô vậy người đẹp.”
Bồi bàn cúi chào, cung kính lui ra khỏi phòng. Cửa vừa đóng, Hewitt lập tức buông Carlo ra: “Thật xin lỗi, yêu cầu của nhiệm vụ.”
Carlo nói không sao, bầu không khí giữa hai người có chút lúng túng.
Lục Hằng mở miệng phá vỡ bầu không khí kỳ dị này: “Xem ra đấu giá bạch kim đã không có vấn đề gì chúng ta có thể quay về.”