Âm thanh ngoài cửa trong trẻo như tiếng chim hoàng oanh, khiến người khác không khỏi nóng lòng mong chờ đây rốt cuộc là mỹ nhân tuyệt thế nào. Một làn gió hương thổi qua, thiếu nữ vừa vào cửa có khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, mắt hạnh, miệng anh đào cười tươi như hoa, lời nói uyển chuyển khéo léo. Nhan sắc rực rỡ này khiến cả gian phòng trở nên yên tĩnh, kể cả những gia nô bên cạnh dù không phải lần đầu nhìn thấy quận chúa Lâm Dương cũng không khỏi bị si mê trong giây lát.
Lục Hằng là người xuyên qua thời gian đến đây hẳn sẽ kinh ngạc như gặp được thần, dù sao ở xã hội hiện đại y chưa từng gặp mỹ nữ như vậy. Nhưng phản ứng trong lòng Lục Hằng khá bình thản, y luôn có cảm giác như mình đã gặp qua nhiều nhan sắc tuyệt đỉnh hơn. Y lặng lẽ liếc nhìn Dịch Không một lần nữa, quả nhiên Dịch Không vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, như thể người đẹp trước mặt không khác gì mây trên trời, ngọn cỏ bên đường.
Nhìn thấy vẻ mặt của Dịch Không, quận chúa Lâm Dương khó chịu cắn môi, sau đó dịu dàng nói: "Đại sư Dịch Không, từ biệt đã ba năm, từ đó đến nay ngươi vẫn khoẻ chứ?"
Dịch Không chắp tay trước ngực, khẽ gật đầu: "Thí chủ, bần tăng đến đây giải quyết yêu hồ theo mệnh lệnh của tông môn, xin cho bần tăng biết những gì đã xảy ra."
Tên gia nô mới đến ở bên cạnh suýt nữa trố mắt ra ngoài, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy công chúa Lâm Dương nói chuyện với người khác nhẹ nhàng như vậy. Mà không ngờ đối phương lạnh nhạt cũng không khiến quận chúa cũng tức giận, ngược lại còn ngoan ngoãn bắt đầu kể lại chuyện đêm đó.
Chuyện xảy ra bảy ngày trước, khi quận chúa Lâm Dương thức dậy thì chợt phát hiện xác của tỳ nữ thân cận đang nằm trên trường kỷ bên ngoài. Quần áo xộc xệch, làn da tràn đầy sức sống đã nhăn nhúm lại như bà lão tám mươi tuổi song vẻ mặt lại tràn đầy mãn nguyện. Khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy quận chúa Lâm Dương đã hét lên một tiếng rồi ngất đi. Những người hầu, tỳ nữ đến thu dọn thi thể của tỳ nữ chết thảm phát hiện trên đó có một tờ giấy, ghi là: “Tất cả những đau khổ phải chịu sẽ được trả đầy đủ.”
Sau đó, đêm nào cũng có người chết thảm, Cung Thân Vương biết có chuyện không ổn, vội vàng báo sự việc lên chùa Phạm Âm. Sau khi biết tin yêu hồ bỏ trốn, mọi người trong Cung Thân Vương phủ đều thấy bất an nên đóng cửa từ chối tiếp khách. Toàn phủ từ trên xuống dưới đều bao trùm bầu không khí bất thường.
Mãi cho đến hôm nay, nhờ vào vị cứu tinh này mà cả nhà mới có hi vọng. Lục Hằng và Dịch Không ở lại Cung Thân Vương phủ, cố gắng tìm kiếm dấu vết của yêu hồ.
Cuộc sống của hai người ở Cung Thân Vương phủ không khác gì ở trong núi, vẫn một lòng tu hành.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT