Tâm trạng bộ trưởng Bộ Tinh lọc Linh hồn đang khá tốt bởi vì trong bộ môn có một người mới mang lại hiệu quả công việc rất cao. Mặc dù mỗi ngày bộ trưởng đại nhân trăm công nghìn việc không có thời gian xem xét quá trình thực hiện nhiệm vụ của người mới, nhưng ông có thể biết được thông qua dữ liệu được hệ thống tổng hợp gửi lại. Vị diện mới đang vận hành ổn định, linh hồn của người uỷ thác đã được thanh lọc trăm phần trăm, một bát canh Mạnh Bà sơ cấp có thể đưa người thẳng đến Bộ luân hồi.

Trong cuộc họp thường kỳ ngày hôm qua, bộ trưởng Bộ Mạnh Bà vui mừng đến mức suýt quên che nếp nhăn trên mặt. Bà vốn cho rằng, để thanh tẩy được linh hồn có thực lực như vậy thì ít nhất cũng phải dùng canh Mạnh Bà cao cấp tẩy sạch ký ức mới có thể đưa linh hồn đi. Nên biết rằng canh Mạnh Bà cao cấp là tài nguyên khan hiếm, dùng một bát thôi bà cũng đau lòng rất lâu. Vì vậy, bộ trưởng Bộ Mạnh Bà đã hào phóng cho Bộ Tinh lọc Linh hồn một điểm S trong quá trình đánh giá lẫn nhau giữa các bộ môn, Bộ Tinh lọc Linh hồn đã mấy trăm năm không nhận được điểm S nào từ Bộ Mạnh Bà rồi.

Cuộc đánh giá bộ môn năm nay có thể chúng ta sẽ đạt được ba hạng đầu, bộ trưởng vui vẻ phấn khởi nhấp một ngụm trà. Ấy mà nào ngờ ông suýt chết nghẹn vì sặc khi nhìn thấy báo cáo tổng kết từ bé trợ lý hệ thống số 666.

“Tuyến tình cảm đã bị sụp đổ! Chẳng lẽ là do vận mệnh chi tử giữa tuyến tình cảm ư? Thôi xong, thôi xong rồi, đây là chuyện ngoại giao đó, Cục Vận Mệnh sắp đến gây chuyện rồi…” Tách trà của bộ trưởng rơi xuống bàn phát ra âm thanh chói tai.

“Cũng không đúng, nếu vận mệnh chi tử giữa tuyến tình cảm sụp đổ thì vị diện này sao có thể vận hành suôn sẻ được đây.” Vận mệnh chi tử giữa tuyến tình cảm là một trong những nền tảng của vị diện, nếu xuất hiện thay đổi bất thường thì có thể sẽ khiến toàn bộ vị diện trở nên bất ổn, thậm chí dẫn đến sụp đổ.

Bộ trưởng kiểm tra cẩn thận lại dữ liệu vận hành của vị diện này, đúng là nó đang thực sự rất ổn định, thậm chí còn ổn định trôi chảy hơn trước.

“Lạ thật, tốt nhất nên báo cáo lên cấp trên xem xét.” Bộ trưởng đóng dấu “chờ xử lý" lên cột thẩm định của báo cáo tổng kết vụ án.

Tâm trạng của Lục Hằng sau khi nhận được đánh giá phân tích “đang chờ xử lý" là thế nào thì tạm thời không nhắc đến. Bộ Tinh lọc Linh hồn rất bận rộn, chẳng mấy chốc mà Lục Hằng đã chào đón người uỷ thác thứ hai.

Rồng đến nhà tôm.

Khi người uỷ thác bước vào, trong đầu Lục Hằng chỉ còn lại bốn chữ này.

Mãi đến khi vị khách ngồi xuống đối diện và gõ nhẹ lên bàn một cái, Lục Hằng mới hoàn hồn lại.

Vị khách không hề kinh ngạc trước tình huống này, hắn nhếch khóe miệng, nụ cười đó khiến Lục Hằng ngẩn ra trong giây lát: "Ta tên Tranh."

Tranh, đại yêu, nguyên hình là Ba Xà, đến từ một vị diện nơi người phàm, người tu luyện và Yêu tộc cùng chung sống. Tranh là Yêu Vương, hắn đã sống hơn mười nghìn năm, hắn đã không còn hứng thú với mọi thứ trên đời, trong lòng hắn chỉ có hai điều: một là tu luyện phi thăng, hai là bảo vệ Yêu tộc thật tốt. Tranh là một con yêu rất nặng tình cảm, Yêu tộc đã che chở và là nơi nuôi dưỡng hắn trưởng thành. Vì thế, từ sau khi trở thành đại yêu, một tay hắn đã gánh vác trách nhiệm bảo vệ Yêu tộc.

Trong một lần Tranh đang lột xác thì gặp lôi kiếp, hắn bị đánh đến mức thương tích đầy người. Giây phút hấp hối, bất chợt có một con thỏ yêu xuất hiện nhặt hắn và đưa về chăm sóc. Sau này, trước khi thỏ yêu chết đã để đứa con ở lại và giao cho Tranh. Tranh nuôi nấng bé thỏ con ba trăm năm, dạy nàng ta tu luyện rồi còn cung cấp cho nàng ta tất cả tài nguyên hàng đầu. Toàn bộ Yêu tộc đều cho rằng bé thỏ con này là Yêu Hậu của họ, không ai tin rằng Tranh chỉ giúp đỡ nàng ta như một hậu bối, ngay cả bé thỏ yêu Bạch Lê cũng tin là như vậy.

Bạch Lê rất áp lực khi thấy Tranh đối xử với nàng ta quá tốt như vậy, thậm chí còn có tin đồn trong Yêu tộc rằng Tranh sẽ cưới nàng ta nữa chứ. Bạch Lê đã đọc rất nhiều tiểu thuyết của người phàm, vì thế nhân lúc Tranh đang bế quan nàng ta đã dũng cảm quyết định "đào hôn" để tìm thấy cuộc sống mà nàng ta hằng mong ước. Nhưng thật ra toàn bộ lãnh thổ Yêu tộc được bao phủ trong thần thức của Tranh, sự rời đi của Bạch Lê cũng không ngoại lệ. Tranh không để trong lòng, một yêu con mới trưởng thành đến thế giới phàm tục để tu luyện là chuyện bình thường, hơn nữa Bạch Lê có rất nhiều pháp bảo cấp cao nhất nên để bảo toàn tính mạng không phải là vấn đề.

Tuy nhiên, lần tiếp theo Tranh nhận được tin tức về Bạch Lê lại do nàng ta dùng hạc giấy đưa đến. Hạc giấy nói rằng nàng ta bị thương nặng, đang dưỡng thương trong môn phái của người tu luyện, muốn Tranh đón nàng ta trở về lãnh địa Yêu tộc. Nào ngờ chuyến đi này đã khiến Tranh sống không bằng chết, đây thực chất là một cái bẫy, Tranh đã bị mắc kẹt bởi trận đồ khóa yêu cổ của môn phái tu luyện.

Bị vây khốn mất trăm năm, những người ở môn phái tu luyện coi Tranh là nguồn nguyên liệu luyện đan không ngừng luyện vũ khí, lấy máu lấy vẩy của hắn, lột da rút gân, đối xử tàn nhẫn chưa từng có, nhưng không đủ lấy đi sức sống mãnh liệt của một đại yêu. Khi Tranh gặp lại Bạch Lê, lúc này nàng ta đã trở thành một đại yêu. Bạch Lê nắm Thánh khí của Yêu tộc trong tay, cố gắng phá vỡ trận yêu cứu được Tranh.

Nguyên khí của Tranh bị tổn thương nghiêm trọng, trở về Yêu tộc hắn bế quan dưỡng thương. Vết thương còn chưa lành, lại nghe được Yêu tộc gặp đại nạn, hắn đành phải cố gắng xuất quan. Hóa ra sau khi hắn bế quan, Bạch Lê nói rằng nàng ta muốn trả thù cho hắn nên đã tìm kiếm những người đã tham gia chuyện năm đó khắp nơi. Sau đó không biết vì sao nàng ta có một đoạn nghiệt duyên với thánh tăng chùa Phạm Âm, hai người dây dưa vướng mắc với nhau vài năm. Thánh tăng ngộ ra, hiểu ra là chữ tình bèn trở về chùa Phạm Âm tu hành. Nhưng Bạch Lê không buông xuống được, buộc nàng ta phải đến chùa Phạm Âm để gặp thánh tăng đó. Song thánh tăng chỉ sai chú tiểu nói với Bạch Lê một câu rồi chẳng còn dính lưu gì với nàng ta nữa.

Chấp niệm khiến Bạch Lê gần như bị nhập ma, nàng ta đã phá hủy một nửa ngôi chùa Phạm Âm với cái giá phải trả là phá hủy Thánh khí của Yêu tộc song chỉ nhận được tin thánh tăng đã thành Phật. Chùa Phạm Âm là một nơi linh thiêng của những người tu luyện, hành động này của Bạch Lê đã xúc phạm tất cả các giáo phải tu luyện Nhân tộc. Vì vậy, những người tu luyện Nhân tộc đã hợp sức với nhau để tiêu diệt Yêu tộc.

Yêu tộc mất đi Thánh khí, Yêu Vương lại bị thương nặng, thực lực cũng không bằng một thời hoàng kim, gần như không cách nào chống đỡ được sự tấn công của đám người tu luyện. Tranh chỉ còn cách được ăn cả ngã về không, đưa Yêu đan của mình cho người có thực lực mạnh nhất Yêu tộc bây giờ là Bạch Lê, hy vọng giúp nàng ta bứt phá bảo vệ Yêu tộc.

Điều bất ngờ là Bạch Lê nhận được Yêu đan đã kích hoạt dòng máu thỏ ngọc trong cơ thể, một bước đi thẳng tới cảnh giới phi thăng. Giữa việc phi thăng thượng giới và ở lại để bảo vệ Yêu tộc, Bạch Lê đã lựa chọn phi thăng thượng giới để tìm thánh tăng, còn toàn bộ Yêu tộc gần như bị tiêu diệt bởi những người tu luyện Nhân tộc.

Mấy ngàn năm sau, Bạch Lê tu luyện thành Đại La Kim Tiên, trở về hạ giới để xây dựng lại Yêu tộc, làm chỗ dựa vững chắc bảo vệ cho Yêu tộc. Những yêu vật biết chuyện năm đó hầu như đã biến mất hết, Yêu tộc lớn lên dưới sự bảo vệ của Bạch Lê đều coi nàng ta là vị cứu tinh, Bạch Lê cứ như vậy trở thành thánh yêu vĩ đại nhất của Yêu tộc. Còn Tranh, trong ghi chép của Yêu tộc năm đó, lại trở thành thủ phạm chính của cuộc diệt tộc.

"Số 666 Lục Hằng của Bộ Tinh lọc Linh hồn Địa phủ phục vụ vì ngươi, bây giờ ta sẽ xác nhận yêu cầu của ngươi: bảo vệ Yêu tộc, không phải chịu thảm họa diệt vong, không trở thành thủ phạm chính diệt tộc như trong ghi chép. Phải không?” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Tranh gật đầu nhẹ, sắc mặt lại đột nhiên âm trầm: "Chuyện Bạch Lê kia..."

"Rất xin lỗi, theo phân tích dữ liệu, Bạch Lê là vận mệnh chi tử của vị diện này. Những người chấp hành của chúng ta không thể chạm vào nàng ta, nếu không sẽ khiến vị diện sụp đổ." Lục Hằng lập tức hiểu ý của hắn.ứ n g d ụ n g t y t

Tranh im lặng một lúc, cuối cùng xua tay áo, đạt được thỏa thuận với Lục Hằng.

Ở phía nam của lục địa, có một dãy núi tên là Thước sơn, đứng đầu là Chiêu Diêu sơn. Ngọn núi tươi tốt mọc đầy cỏ chúc dư và cây mê cốc. Cỏ chúc dư, cây mê cốc là tiên dược quý hiếm, dùng cỏ chúc làm thức ăn có thể tẩy tủy, phạt kinh(*), quả của cây mê cốc có thể giúp tai thanh mắt sáng, không bị mê hoặc bởi bất kỳ ảo ảnh nào. Tuy nhiên, không ai dám đặt chân đến ngọn núi dù vùng núi này khắp nơi đầy báu vật, bởi vì đây là nơi Yêu Vương Ba Xà tu luyện.

(*) Phạt kinh: ám chỉ một hình thức xử phạt trong văn hóa truyền thống Trung Quốc, trong đó người bị phạt bị đánh hoặc xuyên sách.

Bất chợt có một con yêu thú hình ngựa mang sọc hổ xuất hiện đang lao về phía Chiêu Diêu sơn, khi tới chân núi thì phanh gấp lại rồi biến thành một chàng thiếu niên tuấn tú.

Thiếu niên hốt hoảng hấp tấp lấy trong ngực ra một con chim giấy rồi hét lên trước mặt nó: "Vương, Vương, có việc bẩm báo!"

Ngay khi chim giấy rời khỏi tay thiếu niên liền biến thành một con chim có bộ lông lộng lẫy rồi lao thẳng vào Chiêu Diêu sơn. Rất nhanh, mê trận dưới chân núi dần dần biến mất, một giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn từ giữa không trung truyền đến: "Lên đây nói đi."

Thiếu niên vừa đi một bước, cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi, khi định thần lại thì nhìn thấy một người nam nhân mặc áo choàng đen đang đứng trước mặt mình. Mọi cảnh đẹp của ngọn núi đều mất đi cảnh sắc ngay khi thiếu niên nhìn thấy người đó.

Nam nhân mặc một chiếc áo choàng gấm màu đen có hoa văn phức tạp lộng lẫy được thêu bằng chỉ vàng, song chiếc áo choàng lộng lẫy này không thể cản trở một chút phong thái nào của y. Tóc nam nhân rất đen, nhìn kỹ một chút sẽ thấy ánh xanh đậm trên mái tóc. Làn da của y cực kỳ trắng, môi rất đỏ, lông mày dài, đuôi mày như dao, nhìn qua rất sắc bén; ánh mắt có chút say sưa thâm tình, đuôi mắt hơi nhướng lên, ánh mắt nhìn người khác luôn có cảm giác hững hờ.

Thiếu niên trước mặt đã ngây người rất lâu, Lục Hằng cũng không thấy kỳ lạ. Lần đầu tiên Lục Hằng tới đây nhìn thấy cơ thể này cũng đã ngây người một lúc. Vẫn giống như lần trước, bộ dạng này vẫn giống vẻ ngoài của Lục Hằng, nhưng xen lẫn một số đặc điểm của người uỷ thác Tranh, chẳng hạn như làn da quá trắng, có một nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt trái. Sau sự kết hợp này, không hiểu sao toàn thân Lục Hằng đẹp lên gấp mấy lần, khen y tuyệt đẹp vô song cũng không ngoa.

"Ngươi là người mới của Lộc Thục nhất tộc sao?" Lục Hằng đã bế quan mấy trăm năm, thiếu niên này hẳn là tiểu yêu hoá thân được gần trăm năm.

Người thiếu niên hoàn hồn, phát hiện mình đang sững sờ nhìn chằm chằm Yêu Vương cao quý nên xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

Đối với một tiểu yêu mới, Lục Hằng vẫn luôn khoan dung, y cong khóe môi: "Nói đi, có chuyện gì?"

"Dạ, Vương, là như vậy." Nhìn thấy sắc mặt Lục Hằng nhẹ nhàng, Lộc U U cũng dần thả lỏng: "Năm nay tiểu yêu phụ trách công việc thông tin liên lạc ngoài giới của tộc. Hôm nay lúc tiểu yêu sắp xếp thông tin liên lạc đã tìm thấy chim giấy Phong Vương này.”

Lộc U U lấy một con chim giấy có nền đen hoa văn màu vàng kim từ trong ngực, đó là con chim giấy liên lạc đặc biệt của Lục Hằng. Con chim giấy liên lạc này ngoài Lục Hằng ra thì chỉ Bạch Lê hiện đang đi du ngoạn bên ngoài mới có. Có vẻ như đã đến lúc Bạch Lê bị môn phái tu luyện kia cứu và dụ Lục Hằng ra ngoài rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play