Lục Hằng hỏi thế vì liên quan đến người cuối cùng vừa xuất hiện trong ảo cảnh.
Ảo mộng lúc này đã hóa thành biển hoa rực rỡ trước mắt. Thế mà ánh nhìn của Lục Hằng còn mơ hồ, y có thể cảm nhận được có người đang đến gần mình, vẫn là khuôn mặt mờ nhạt không rõ, nhưng lại có cảm giác quen thuộc. Lục Hằng biết người đang tiến đến và người luôn dây dưa với mình trong ảo cảnh là một.
Giờ đây Lục Hằng đã phần nào biết cách loại bỏ ảo cảnh, người rơi vào ảo cảnh sẽ nhìn thấy chấp niệm của bản thân. Mặc dù Lục Hằng không biết tại sao chấp niệm của y là một đạo lữ. Nhưng nếu chuyện đã xảy ra, vậy cứ thuận theo trái tim mình, đến chừng nào chấp niệm tan biến, thì có thể loại bỏ ảo cảnh.
Thế nên ở lần cuối cùng, khi đối phương đang do dự, Lục Hằng phát hiện y có thể cử động, liền dựa theo những gì đã trải qua trong những ảo cảnh trước đó, tự mình tiến tới. Mọi chuyện đúng như Lục Hằng dự đoán, sau khi chủ động cuốn lấy nhau, ảo ảnh đã bị phá. Tuy nhiên y không ngờ, lần cuối lại không phải là ảo ảnh, người đến cũng không phải ảo ảnh, mà chính là một Nghiêm Chương bằng da bằng thịt.
Chuyện đến nước này, Lục Hằng cảm thấy trách nhiệm thuộc về y nhiều hơn, bởi vì y nhớ tới bản thân là người đẩy đối phương xuống trước. Tuy nói về sau, Nghiêm Chương dường như mất trí, giày vò y không ít. Nhưng thời gian tu hành của Nghiêm Chương vẫn còn ngắn, bị ảo cảnh mê hoặc cũng là điều dễ hiểu, vì vậy Lục Hằng không trách cứ gì Nghiêm Chương.
"Đứng lên đi, không phải lỗi của ngươi." Lục Hằng nói: "Là do ta khinh thường ảo cảnh của biển hoa. Chuyện lúc nãy quên đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT