Ra khỏi phủ An Bình Vương, đôi mắt của Lục Hằng nặng trĩu suốt dọc đường, chỉ cúi đầu nhìn Kim Tằm cổ trong tay đã gây ra mọi rắc rối, mặc cho Đoàn Phi Khanh đang dắt mình về phía trước.
Mãi đến khi bước vào mái hiên của Túy Tiên lâu, được sắp xếp chỗ ngồi ổn thỏa, lá trúc xanh tốt được đặt vào trong tay, Lục Hằng mới lên tiếng: “Thật ra ngươi không cần phải kiêng dè ta.”
“Sao ngươi lại nói vậy?” Đoàn Phi Khanh nắm lấy tay Lục Hằng, cẩn thận quan sát vết thương trong lòng bàn tay cậu. Vết thương đó rất nhỏ, nhưng Đoàn Phi Khanh vẫn cứ lấy thuốc mỡ thoa lên, sau đó dùng vải mềm băng lại, có vậy thì hắn mới an tâm.
“Mặc dù nói chuyện của Đoàn gia là do Lâm gia xúi giục, nhưng An Bình Vương cũng có liên quan đến chuyện này. Thiên Ma Tâm Kinh vốn có ham muốn tàn sát mạnh, coi trọng nợ máu trả máu. Nếu cưỡng ép kìm chế sát ý, ta sợ ngươi sẽ bị phản phệ.”
Lục Hằng cúi đầu, lấy ngón trỏ nghịch Kim Tằm cổ đang cuộn tròn trong cái chén bạc. Kim Tằm cổ vốn là thánh vật của Miêu Cương, tràn đầy linh tính, cọ qua cọ lại vô cùng thân mật trên ngón tay của Lục Hằng.
Đoàn Phi Khanh nhéo ngón tay đang trêu chọc Kim Tằm của Lục Hằng, dùng khăn mềm lau sạch: “A Hằng, mặc dù An Bình Vương có liên quan đến chuyện của Đoàn gia, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc ông ta đã đưa ngươi đến thế giới này, bao nhiêu sát ý trong lòng ta đều lắng xuống, muốn để ông ta chết một cách bình yên.”
Lục Hằng nhìn hắn tự nhiên lau chùi ngón tay mình, thầm mắng trong lòng, đồ ghen tuông, đến cả Kim Tằm cổ cũng ghen.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play