Sáng hôm sau thượng triều Lâm Y Xuyên cho gọi Vũ Cơ vào điện, cô bước vào đại điện dưới bao ánh mắt xì xào của văn võ bá quan
_ Là Hoàng nữ! Nàng ta nghe nói từ bé thân thể đã yếu ớt, ko tham dự việc triều chính , sao hôm nay lại đến.
_ Hình như là về việc nàng ta vừa lập phi.
Còn là 1 người xuất thân thấp hèn
Tiếng xì xào mỗi lúc 1 lớn , Lâm Y Xuyên ko nhịn được mà đập bàn :
_ Bàn tán đủ chưa, nếu ai còn muốn bàn cứ bước lên đây, nói ta nghe xem là chuyện gì?
Bị Lâm Y Xuyên nhắc nhở cả đám triều thần lập tức yên lặng , lúc này Vũ Cơ mới vô đến chính điện cô lập tức hành lễ:
_ Thần! Hoàng nữ Vũ Cơ thỉnh an Mẫu Hoàng! vạn tuế!
_ Bình thân.
_ ( nhìn Vũ Cơ 1 hồi sau đó Lâm Y Xuyên mới lớn giọng nói) _Cũng như các văn võ bá quan ngày hôm nay đều tò mò, hôm nay ta cho gọi Hoàng nữ nhị công chúa đến là có việc đại sự cần thông báo cho các thần và đặc biệt là Hoàng nữ nhị công chúa 1 việc hệ trọng.
Ta nay tuổi tác cũng đã cao , sức lực cũng ko còn nhiều vì thế ta muốn việc hôn nhân đại sự 1 đời của 2 Hoàng nữ đều ổn thỏa lúc ấy mới quyết định trao ngôi nữ vương lại cho ai?.
Về Hoàng Thái nữ! Gia thất, Phi tần đều đầy đủ bao nhiêu năm nay thống lĩnh binh quyền rất tốt, ta cũng yên tâm phần nào.
Riêng về Hoàng nữ! gia thất còn trống chỗ, tuy vừa lập phi nhưng thân phận hắn ta ko tốt vì thế liền hạ xuống làm trắc phi.
Vị trí Chính Phi vẫn còn trống, nay nước láng giềng có Thái tử muốn sang cầu thân.
Ta đã thay Hoàng nữ chấp nhận, tháng sau lựa ngày lành tháng tốt liền tổ chức lễ thành thân, ta mong lần này 2 nước liên hôn cả hai vương triều sẽ được hưng vượng hơn.
_ Mẫu hoàng con........
Vũ Cơ nghe tin lập chính thất liền có chút không bằng lòng.
Chính thất chính là người cô muốn chính bản thân mình yêu thương mới cưới về nhưng người này thậm chí nhìn mặt cô cũng chưa hề nhìn qua.
Làm sao lại cưới hắn được
_ Con đừng quên những gì ta nói ngày hôm đó.
Nếu còn ko đồng ý, vị trí trắc phi hắn ta đừng hòng có.
Vũ Cơ định kháng chỉ thì Lâm Y Xuyên đã kịp chặng lại, bà nói tiếp
_ Nếu các thần ko có gì để nói, hôm nay tới đây thôi, bãi triều
Đợi Lâm Y Xuyên vào trong, các đại thần đều hành lễ với Lâm Ngữ Khê và Vũ Cơ rồi lần lượt ra về, nhìn Vũ Cơ như người mất hồn Lâm Ngữ Khê nán lại châm chọc:
_ Ai ya! Chỉ là nạp chính phi thôi.
Muội xem ta có yêu Lý Uy đâu nhưng vì quốc gia đành nghe lời mẫu hoàng mà cưới hắn, muội cũng nên tập dần đi, sau này sẽ còn nhiều nữa, tập dần để quen hơn, ai bảo gia thất của muội còn trống nhiều chỗ như vậy haha.
Chúc mừng
_ Ta ko giống tỷ....!( Vũ Cơ đưa ánh mắt sắt lạnh nhìn Lâm Ngữ Khê)
_ Ai dô! Lần này cũng đâu thiệt cho muội, người ta là thái tử Trung Nguyên....
Ko đợi Lâm Ngữ Khê nói hết Vũ Cơ nhìn ả với đôi mắt đầy oán khí, lạnh lùng nói:
_ Tỷ xen vào chuyện của ta nhiều như vậy xem ra tỷ cũng nhàn rỗi quá rồi? Nếu có thời gian nên về quản gia thất của mình đi
_ Ngươi.....!( Lâm Ngữ Khê bị chọc tức đến ko nói được gì )
_ Ta mệt rồi, ta phải về Phi Hoan , chàng ấy còn đang đợi ta.
Thứ lỗi ta đi trước....
Vũ Cơ mỉm cười rồi quay đi, để Lâm Ngữ Khê ở lại tức tối mà mắng thầm
_ Con tiện nhân, ta đợi ngươi đắc ý được bao lâu, lấy Thái Tử Trung Nguyên xem ngươi quản được hắn ta hay ko?
Vũ Cơ trước mặt Lâm Ngữ Khê dù có yếu đuối bất lực đến cỡ nào cô đều tỏ ra mãnh mẽ ko cho phép ả có cơ hội giẫm lên, vừa về đến phủ Vũ Cơ mệt mỏi ngồi vào bàn trang điểm gỡ trâm cài đầu xuống,tóc cứ thế tùy tiện buông xõa xuống vai ,chưa kịp buộc lên thì Phi Hoan đã vào từ khi nào, anh đưa tay chải tóc rồi buộc lại cho Vũ Cơ :
_ Nàng hôm nay tâm tình không được tốt sao? Trong hơi thở lại mang theo vài lời phiền muộn.
( vừa buộc tóc cho Vũ Cơ vừa nói)
_ ( mỉm cười) Đúng là ko có gì giấu được chàng .
_ ( Phi Hoan bước sang 1 bên, xoay nhẹ người Vũ Cơ lại nhìn mình, ) Có thể nói với ta được ko?
Sự ân cần của Phi Hoan làm cho Vũ Cơ ngoài kia có oai hùng, mạnh mẽ bao nhiêu đứng trước anh cô ko cần gồng mình lên mà có thể thoải mái bộc lộ nỗi niềm.
Vũ Cơ ko nói gì ôm lấy eo Phi Hoan tựa đầu vào ngực anh :
_ Tháng sau ta thành thân rồi.
Phi Hoan nghe qua liền có chút chấn động, rõ ràng biết sẽ có ngày này nhưng trái tim hắn bất chợt đau nhói nhưng hắn nhanh lắm vội lấy lại bình tĩnh vuốt tóc Vũ Cơ
_ Chúc mừng nàng! Là chuyện vui sao lại thở dài, chắc hẳn hắn ta sẽ xứng với nàng hơn ta...
_ Nói dối! Rõ ràng huynh buồn như vậy còn chúc mừng ta...!Định lừa người sao? ( Vũ Cơ cười buồn nói)
_ Nàng nói xem.....!trong cung, sau này còn nạp thêm phi tần, ta dù sao cũng được nàng sủng như vậy còn buồn sao ? Chỉ tiếc là.....!nàng...!đối với ta ko phải yêu thích.
_ Phi Hoan! .......( Vũ Cơ nghe đến đây liền bỏ Phi Hoan ra nhìn anh trong lòng chợt có chút chột dạ, đưa tay nắm lấy tay anh) _ Ta xin lỗi...!Rồi sẽ có lúc ta đối với chàng là yêu thương mà chàng muốn , chỉ là bây giờ….
_ ( mỉm cười) Sao lại xin lỗi, ta đây ko có gánh nổi....À nàng xem, Hôm nay ta có hầm canh , nàng thử xem có hợp khẩu vị ko?
Phi Hoan cố nói lảng sang chuyện khác, kéo tay Vũ Cơ đến bàn ăn ngồi xuống, anh nhanh nhẹn múc 1 bát ra chén cẩn thận thổi nguội mới đưa thìa đến trước miệng Vũ Cơ
_ Nếm thử đi, là...!lần đầu ta nấu cho nữ nhân ăn đó....
Vũ Cơ nếm canh thì cũng nếm qua nhưng thứ làm cô chú ý ko phải mùi vị của canh mà là những vết thương bị dao cắt ở đầu ngón tay nhiều vô kể, cô đau lòng lấy bát canh đặt sang 1 bên, kéo Phi Hoan ngồi xuống đối diện mình , nhìn hắn tự dưng nước mắt cô lại tuôn trào , trên đời sao lại có 1 nam nhân vừa ngốc vừa hiền lành như vậy còn đối tốt với cô , bản thân dù đã từng cố thử yêu hắn nhưng thật ko thể nhưng khi nhìn hắn ân cần như vậy tự dưng lại cảm thấy có lỗi rất nhiều
Nhìn Vũ Cơ tự dưng lại khóc, Phi Hoan lúng túng đưa tay lau nước mắt cho cô
_ Nàng sao vậy? Là canh khó ăn lắm sao?
Nắm lấy 2 bàn tay đầy vết cắt của hắn, Vũ Cơ nói:
_ Sau này ko cần làm canh cho ta nữa, cái gì ko biết làm thì ko cần làm nữa, huynh xem...!tay bị cắt nhiều như vậy....
_ ( vội rụt tay lại) Ta.....!ta ko sao Chỉ là vài vết thương thôi mà...!thoa thuốc sẽ khỏi thôi...
_ Phi Hoan! Ta xin lỗi ko thể trọn vẹn yêu huynh nhưng ta tuyệt đối sẽ yêu thương huynh...!Tuyệt đối ko để huynh cô đơn nữa.
Đợi ta sau khi làm Vương rồi, sẽ cho huynh cuộc sống tốt hơn bây giờ
_ ........Phi Hoan im lặng nhìn Vũ Cơ từng lời nói của cô anh nghe đều ghi nhớ, ko bỏ qua 1 từ
._ Người đâu mang thuốc vào cho ta, tay của Trắc Quân bị thương rồi
Một lát sau thuốc cũng được mang vào , Vũ Cơ chăm chú thoa thuốc cho Phi Hoan, nhìn Vũ Cơ như vậy Phi Hoan có chút vui mừng, anh nghĩ có lẽ cô cũng có chút để tâm đến mình.