Toàn quân đại thắng trở về người ta nhìn thấy Nhị Công chúa trên tay quấn 1 vải lụa trắng.
Tuy là đại thắng nhưng gương mặt của nàng lại lạnh băng , đôi mắt kéo mây đen vần vũ không tồn tại nét cười của thường
Khi Lâm Vũ Cơ vừa về đến cổng kinh thành đã nhìn thấy Lâm Y Xuyên ra tận nơi để đón nàng.
Lâm Vũ Cơ cũng vừa hay Lâm Y Xuyên bị Lâm Nhã Nhu hành thích bất thành trong lòng không khỏi lo lắng liền xuống ngựa bước nhanh đến nắm lấy bàn tay của Lâm Y Xuyên
- Mẫu hoàng ! Người không sao chứ ?
- Đứa trẻ ngốc.
Ta ko sao , mọi chuyện chắc con đã biết , ta thật sự rất đau lòng.
Nhã Nhu đứa trẻ này quả thật rất giống mẫu thân của nó
Lâm Y Xuyên xoa đầu Lâm Vũ Cơ đôi mắt đượm buồn , bà cười khổ.
Đúng lúc này bà nhìn thấy trên cánh tay Lâm Vũ Cơ quấn vải trắng bà cau mày hỏi
- Con đeo vải trắng là ý gì ??
- Con … Là đang để tang cho Phi Hoan….
Lâm Vũ Cơ cúi mặt khó khăn nói ra
Lâm Y Xuyên nét mặt liền đổi sang kinh ngạc
- Sở Phi Hoan tại sao lại ????
- Chàng ấy lén theo con ra chiến trường sau đó trong lúc hai bên đang hỗn loạn chàng ấy vì bảo vệ con mà đỡ lấy tên độc.
Cứu chữa không kịp thời nên…
Nói đến đây Lâm Vũ Cơ nghẹn cứng họng cô cố kiềm nén đau thương nếu để mọi ng nhìn cô khóc thì không ra thể thống gì
Nhìn thấy Lâm Vũ Cơ đau lòng Lâm Y Xuyên vỗ nhẹ vai nàng liền nói
- Ta hiểu rồi.
Coi như đấy là cách Sở Phi Hoan một trắc phu vì Thê Chủ mình.
Ta biết con thương cho số phận hắn lần này an táng tất cả đều theo ý con muốn
- Nhi thần đa tạ mẫu hoàng
Lâm Vũ Cơ cúi người đa tạ ân điển của Lâm Y Xuyên.
Lâm Y Xuyên nhìn sang Dạ Quân Ly
- Lần này đại thắng không thể thiếu công sức của con.
Sau khi hồi phủ hãy cùng Vũ Cơ đến gặp ta
- Con hiểu rồi thưa mẫu hoàng ;Dạ Quân Ly cúi người đáp)
Thi Thể của Sở Phi Hoan được Lâm Vũ Cơ đặt cẩn thận trên giường xung quay là băng thể giữ cho thần sắc như đang ngủ không hề giống người chết
Trở về phủ lễ tang được diễn ra , nô bộc chạy ra , chạy vào lo tang lễ Vũ Cơ từ lúc trở về nàng cứ ngồi cạnh thi thể của hắn.
Đưa bàn tay đầy rẫy vết thương có từ trận chiến ,có chỗ máu đông lại đã vừa khô nhìn rất đau đớn của mình nắm lấy bàn tay trắng bệch lạnh lẽo của hắn .
Nhìn Sở Phi Hoan nằm im lìm Lâm Vũ Cơ lúc này chịu đựng không nổi nữa mà bật khóc
Dạ Quân Ly từ nãy giờ vẫn đứng ngoài cửa nhìn nàng.
Tình cảm Sở Phi Hoan dành cho nàng bao nhiêu so với hắn cũng không kém phần nào
nhìn Lâm Vũ Cơ đau lòng Dạ Quân Ly tim hắn lúc này cũng như ngàn mũi dao đâm vào .
Hắn bước vào ý ra hiệu cho mấy nô tỳ rời đi , hắn đóng nhẹ cửa chậm rãi tiến gần đến chỗ Lâm Vũ Cơ
- Nếu hôm nay ….
Người nằm đó là ta… nàng có vì ta mà đau lòng như thế không?
Lâm Vũ Cơ quay lại nhìn Dạ Quân Ly lúc này nàng ta như bị câu nói của Dạ Quân Ly kéo về thực tại phải rồi nàng ta còn có Dạ Quân Ly người mà nàng ta yêu thương nhất nhưng nhìn xem từ lúc ở chiến trường cho đến khi về kinh thành nàng chưa bao giờ hỏi han Dạ Quân Ly bị thương ở đâu .
Nghĩ đến đây Lâm Vũ Cơ đưa tay lau nước mắt nhẹ nhàng nói
- Ta thật tệ phải không.
Thân là thê chủ là Nhị điện hạ người người kính nể , có thể bảo vệ mọi thứ nhưng lại vô dụng không bảo vệ được người yêu ta và người ta yêu.
Quân Ly ! Chàng muốn mắng ta thì cứ mắng , ta tuyệt đối không đáp trả chàng.