_ Ta đồng ý sẽ viết hưu thư, sau khi Quân Ly tỉnh lại.
_ Sau câu nói của Vũ Cơ tất cả đều kinh ngạc, kinh ngạc nhất là Sở Phi Hoan chỉ có hắn biết , cô là yêu Dạ Quân Ly đến nhường nào.
_ Tỷ là nghĩ thông rồi?
_ ( cười) Ta dù sao cũng là ko thích cái liên hôn này, hưu sớm 1 chút thì tốt thôi.
Người ta thích chỉ có Trác phi của ta.
Nói rồi Vũ Cơ bước sang nắm tay Phi Hoan...!_ Hy vọng muội giữ lời , cứu lấy hắn để vương triều ko bị nhiễu loạn.
_ Được.
Nhất ngôn cửu đỉnh.
Lâm Nhã Nhu như tháo được nút thắt, nhanh chóng cho người mang đồ trị liệu vào bắt tay chữa trị
Lâm Ngữ Khê nhìn Vũ Cơ cùng Sở Phi Hoan ả cắn răng , nghiến lợi hận ko thể tới tách họ ra.
trong lòng thầm nghĩ
_ Nha đầu dùng thủ đoạn thâm độc, ko ăn được thì phá sao? Thú vị.
So ta với tiện nhân kia Vũ Cơ ngươi phải thầm cảm ơn ta đã nương ta với người nhiều.
Lâm Ngữ Khê nghĩ thầm trách mình ngày trước là ko nghĩ ra thủ đoạn như Lâm Nhã Nhu bức Vũ Cơ hưu Sở Phi Hoan, nghỉ lại cũng chỉ tại ả quá yêu Sở Phi Hoan sợ phải làm hắn thương vong.
Chán ghét cảnh Sở Phi Hoan đưmgs đối diện ôm Vũ Cơ, Lâm Ngữ Khê ko nhịn được nữa liền cúi chào Lâm Y Xuyên rồi quay về.
Nắm tay Vũ Cơ, Sở Phi Hoan cảm nhận rất rõ run rẩy từ tay cô, hắn biết trong lòng cô bây giờ chẳng khác nào chiến trường hỗn loạn đau nhói như vạn tên đâm thấu.
_ Phi Hoan! ta...!cảm thấy hơi mệt.
Chàng đưa ta về nghĩ 1 lát.
Đợi đến khi Quân Ly tỉnh hãy báo cho ta...
_ Được...!ta đưa nàng về phòng...
Vũ Cơ sợ ở đây thêm 1 giây sẽ thay đổi ý định...!cho nên cô đành tránh mặt .
Về đến phòng cô liền cho ngườu mang giấy bút lập tức hạ tay soạn hưu thư.
Nhưng bút vừa đặt xuống nước mắt cũng theo đó mà tuôn ra , rơi xuống ướt cả tờ giấy .
Sở Phi Hoan ko cầm lòng được mà ôm cô vào lòng....
_ hức hức....!Phi Hoan...!ta có phải là đại ngốc hay ko?
_ Ko ngốc, ko ngốc.
Nàng xem...!chẳng phải Dạ Quân Ly sẽ đc cứu sao? Nếu hưu thư là cách cuối cùng để cứu hắn thì nàng 1 chút xũng ko sai...!Cơ nhi của ta, nàng vất vả nhiều rồi.
_ Ta đi hầm ít canh cho nàng, ăn chút gì nhé , mấy ngày qua nàng ăn ko bao nhiêu rồi.
_ Cảm ơn chàng.
_ Ta đi đây.
Sở Phi Hoan quay đi bước đi tuy nhẹ bẫn nhưng trong lòng hắn lại nặng trĩu.
Một ngày nào đó Vũ Cơ cũng sẽ biết hắn tư thông với Lâm Ngữ Khê còn làm ra chuyện xấu hổ.
Cô ắt hẳn sẽ đau lòng hơn bây giờ vạn lần, chi bằng nhân lúc chưa hưu, cố gắng ở cạnh quan tâm cô ngày nào hắn vui ngày đó.
Nếu trách chỉ trách hắn nhu nhược chủ có thể dùng trong sạch 1 đời đổi lấy bình an cho cô và người thân, nếu bị phát hiện cô có chán ghét hắn dơ bản hắn xũng nguyện ko hề hận.
Đặt bút rồi nâng bút, ko biết bao nhiêu lần cuối cùng Vũ Cơ cũng viết xong hưu thư.
Lúc trước viết hưu thư tròng vui vẻ 1 chút phiền não cũng ko có, lại bị Dạ Quân Ly xé tan khi biết được cô có ý hưu hắn.
Nay viết hưu thư bao nhiêu chữ viết trong lòng Vũ Cơ đau gấp mấy lần chữ có bên trong đó, Vũ Cơ chợt nghĩ...!_ Không biết, lần này chàng ấy có lại xé đi ko? Nhưng dù có xé đi cũng đã hưu , ai bảo ta vô năng.Chỉ tiếc ta phải nuốt lời trước, Chỉ hy vọng cuộc sống sau này của chàng, bình yên hạnh phúc kiếm được 1 người tốt sinh hài tử cùng nhau....!cùng chàng đứng trên cao nhìn thần dân của cả nước.
Sở Phi Hoan bưng bát canh vừa hàm còn nghi ngút khói bước vào , thấy Vũ Cơ ngồi thơ thẩn bên bàn trên mặt vẫn còn vệt ướt của nước mắt khi nãy Vũ Cơ xũng chẳng buồn lau đi, bên cạnh là bức hưu thư đã hoàn.
Sở Phi Hoan yên lặng đặt bát canh xuống, bước sang nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Vũ Cơ sau đó nhẹ nhàng giục cô
_ Canh hàm xong rồi, nhân lúc còn ấm , nàng uống 1 chút đi.
_ Được.
Vũ Cơ nhấc muỗng uống canh, điểm tâm Sở Phi Hoan làm luôn hợp khẩu vị với cô, làn nào nếm qua cũng thấy ngon miệng , canh làn này cũng vậy mùi hương rất thơm nước canh trong veo ko mở quá nhiều cho thấy người nấu rất khéo tay.
Canh ngon là thế nhưng sao uống vào 1 chút cảm giác ngon miệng cũng ko có ngược lại miệng lưỡi đắng chát, 1 chút khẩu vị cũng ko có uống được 2 muỗng Vũ Cơ đã đặt bát canh xuống.
Sở Phi Hoan nhìn thấy vội nâng bát lát múc 1 lượng vừa đủ, nhè nhẹ thổi qua sau đó đưa thìa về phía Vũ Cơ.
_ Tâm tư ko tốt miệng lưỡi sẽ ko có vị.
Nhưng vì đại cục, thân thể ko thể suy nhược.
Nghe ta, cố uống thêm 1 ít nữa.
Vũ Cơ nghe Sở Phi Hoan nhắc nhở cô lí do cô cố gắng tới hôm nay là gì, trong lòng liền như có cơn gió thổi qua liền nghĩ
_ " Phải, ta muốn đương triều việc đầu tiên phải học cách hy sinh.
Lần này hưu Quân Ly, ko thể cùng chàng ấy nhìn ngày thành công nhưng ta sẽ thay chàng ấy cai quản tốt thiên hạ...!" Nghĩ đến đây Vũ Cơ vỗ nhẹ tay Sở Phi Hoan_ Cảm ơn chàng đã nhắc ta....