Chương 85 BIẾT VẬY CHẲNG LÀM
Tống Tu khống chế tốt số lượng, cho Thẩm Tổ dùng ma túy, không đến mức làm gã tử vong, hơn nữa gã lần đầu tiên sử dụng, bởi vậy cũng sẽ không nghiện, trên cơ bản, gã chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không có việc gì.
Nhưng là đối với một kẻ chưa từng có hít ma.túy, lần đầu tiên dùng nhiều như vậy, không thể nghi ngờ sẽ rất rất khó chịu.
Mà càng khiến người khó chịu, là sau này hết thảy mọi việc bị người phát hiện.
Tống Tu đem Thẩm Tổ mồ hôi đầy đầu lại không thể động đậy bỏ vào WC nam, sau đó ném bao tay im ắng rời đi, Thẩm Lị Lệ còn ở lại dùng nước lạnh rửa mặt. Làm chính mình bình tĩnh lại, mới đơn giản trang điểm, sau đó quay về bữa tiệc.
“Lị lệ, ngươi làm sao đi lâu như vậy?” Hình Thải Mạn ánh mắt lóe lóe, tò mò hỏi.
Nàng biết, vì tránh cho đêm dài lắm mộng, cũng bởi vì Thẩm Tổ đã không thể tin được người ngoài, cho nên lần này Thẩm Tổ lựa chọn tự mình động thủ, mà vừa rồi, không thể nghi ngờ là thời cơ tốt nhất để gã động thủ .
Chỉ là, Thẩm Lị Lệ thế nhưng không có việc gì?
“Ta trang điểm chút, thế nào, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta sẽ lạc đường sao?” Thẩm Lị Lệ cười hỏi.
Hình Thải Mạn cảm thấy trong lòng bồn chồn, nhưng vì không để người khác nhìn ra có gì không thích hợp, cũng chỉ có thể kiềm chế lo lắng trong lòng, sau đó cười ứng đối Thẩm Lị Lệ.
Dù Thẩm Tổ kế hoạch không thành, cũng không có gì liên lụy đến cô…
Hình Thải Mạn nghĩ rất tốt, nhưng là ở Bách Vị Các xuất hiện rối loạn, có người nói ở WC phát hiện một người tình huống không thích hợp, nàng biểu tình rốt cuộc vẫn có chút không khống chế được.
“Bên này không phải chỉ có chúng ta sao? Như thế nào trong WC còn đột nhiên có người? Không phải có người muốn làm điều gì đó hại đi?” Thẩm Lị Lệ giống như vô tình nói.
“Sao có thể? Bách Vị Các quản lý nghiêm khắc như vậy, nơi này phục vụ nhân viên đều chọn lựa kỹ càng, khách nhân muốn tiến vào cũng nhất định phải có thẻ hội viên…” Hình Thải Mạn ha ha cười.
“Nói không chừng có người mạo danh dùng thẻ hội viên của người khác trộm vào được.” Thẩm Lị Lệ cười liếc nhìn Hình Thải Mạn.
Thẩm Lị Lệ nụ cười này, rõ ràng không quá bình thường, Hình Thải Mạn sắc mặt đổi đổi, Thẩm Lị Lệ, sẽ không biết gì đi?
“Ngươi nói, người bị mạo dùng thẻ hội viên, có thể hay không sẽ chịu liên lụy?” Thẩm Lị Lệ lại hỏi, dựa theo tin tức nàng có được, Thẩm Tổ dùng là thẻ hội viên của biểu ca Hình Thải Mạn.
Hình Thải Mạn hình thường đều mang theo tươi cười, lúc này rốt cuộc lại duy trì không nổi, đương nhiên, cũng là bởi vì nàng đã không cần duy trì — Thẩm Lị Lệ phản ứng như vậy, rõ ràng là đã biết gì đó!
Thẩm Tổ, quả nhiên được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Hình Thải Mạn sắc mặt càng ngày càng khó coi, nếu Thẩm Tổ bại lộ, dù không có chứng cứ chỉ nàng cái gì, nàng ngày tháng về sau chỉ sợ cũng sẽ không tốt mấy.
Bách Vị Các giám đốc phụ trách trại nuôi ngựa tự mình lại đây xin lỗi Hình Thải Mạn, thấy sắc mặt nàng khó coi, còn chủ động đưa ra hôm nay mọi tiêu phí giảm giá 20%, Thẩm Lị Lệ cười nhìn một màn này, chờ giám đốc đi rồi, mới lại nói: “Có vài người mời ta nhưng nhận không nổi, tái kiến!”
Hình Thải Mạn luôn luôn bát diện linh lung, lúc này lại cứng người, liền tiễn khách cũng không biết, những người khác thấy một màn như vậy, tự nhiên cũng sẽ không điểm ý tưởng.
Thẩm Lị Lệ đi ra cửa lớn Bách Vị Các, liền nhìn thấy Tống Tu đang chờ ở đó: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem đồ đệ ta.”
“Được.” Thẩm Lị Lệ gật đầu, dị thường ngoan ngoãn, nếu không có Tống Tu, nàng hiện tại nói không chừng cũng đã bị hại chết… Nàng một lần có chút thích Tống Tu, nhưng sau khi bị cự tuyệt, cũng liền buông tay, lúc này, Tống Tu đã thành người chỉ dẫn nàng nhân sinh, nàng thậm chí từng không nhịn được nghĩ — nếu Tống Tu là cha nàng thì tốt rồi!
Đáng tiếc, Tống Tu không phải cha nàng, mà cha nàng, hiện tại chỉ sợ cũng gặp phiền toái lớn… số di động của Thẩm Lị Lệ đã bị Thẩm Thọ Viễn chặn, nàng nghĩ nghĩ, rồi nói với Tống Tu: “Tống Tu, ngươi cho ta mượn điện thoại ta gọi cho cha ta được không?”
Đây là một lần cuối cùng.
Thẩm Thọ Viễn hôm nay trạng thái phi thường kém, rõ ràng mấy ngày hôm trước hắn vẫn luôn rất có tinh thần, hôm nay lại không biết vì sao có chút uể oải không phấn chấn, không dậy nổi tinh thần, còn liên tục ngáp.
Nếu nói tối hôm qua hắn ngủ lại chỗ Đan Cầm, tiêu phí một ít “Sức lực” cũng thôi, cố tình hắn tối hôm qua chỉ cùng cái kia đang ở tiếp xúc trung đối tượng cùng đi uống lên cà phê…
Hắn ngày hôm qua ngủ rất sớm, không có đạo lý hôm nay trạng thái kém như vậy, chẳng lẽ là bởi vì lớn tuổi?
Ý niệm này hiện lên trong đầu hắn, rất nhanh lại bị hắn phủ quyết, Thẩm Lị Lệ năm nay mới 22 tuổi, hắn còn chưa đến 50 tuổi, số tuổi này, hẳn là độ tuổi hoàng kim của con đường làm quan phát triển mới đúng.
Lại ngáp một cái, Thẩm Thọ Viễn đột nhiên phát hiện nước miếng mình tựa hồ hơi nhiều…
“Thẩm tiên sinh, ngài không sao chứ?” Thẩm Thọ Viễn trợ lý quan tâm hỏi.
“Ta không sao.” Thẩm Thọ Viễn phất tay, sau đó liền nghe được tiếng chuông điện thoại, là Thẩm Tổ gọi tới.
Thẩm Thọ Viễn tuy coi trọng Thẩm Tổ, nhưng hắn dù sao cũng là nam nhân, công việc rất bận, cho nên hai người trước kia cũng không quá thân mật, về nhà sau tuy rằng thường thường liêu điểm cái gì, gọi điện thoại chính mình hướng tới cảnh sát nói địa phương mà đi.
Thẩm Tổ sao có thể ở Bách Vị Các hít thuốc, còn hít quá liều? Còn việc gã thuê cái phòng giấu thuốc, này càng buồn cười, con hắn chẳng lẽ lại buôn lậu ma túy không thành? Muốn buôn lậu ma túy cũng không có khả năng chỉ một chút như vậy!
Khi đi được nửa đường, Thẩm Thọ Viễn đột nhiên nghĩ đến Thẩm lão gia tử tựa hồ nói qua, Thẩm Lị Lệ hôm nay sẽ đi Bách Vị Các.
Không phải là Thẩm Lị Lệ hại Thẩm Tổ đi?
Đang hoài nghi, di động lại vang lên, là một dãy số hoàn toàn xa lạ.
“Ông đang ở đâu?” Thẩm Thọ Viễn mới vừa tiếp điện thoại, liền nghe đầu bên kia thanh âm của Thẩm Lị Lệ, trước kia nàng dù sao còn gọi hắn một tiếng ba, hiện tại ngay cả “Ba” cũng không gọi…
“Thẩm Lị Lệ, ngươi lại có chuyện gì? Ngươi là tới khoe khoang sao? Tiểu Tổ hiện tại bị bắt, ngươi đang vui vẻ đi?” Con gái này của hắn, chẳng lẽ nhất định phải đem Thẩm gia lăn lộn mới cảm thấy cam tâm?
Lời nói còn chưa nói, lại bị một trận răn dạy, nếu là trước kia Thẩm Lị Lệ nhất định sẽ rất thương tâm, lúc này, nàng lại đột nhiên không có cảm giác gì: “Ta đương nhiên rất vui! Thẩm Thọ Viễn, ông hiện tại vội vã đi gặp con trai phải không? Ta nếu là ông, khẳng định sẽ không đi, con trai ông cho ông ăn heroin khiến ông nghiện ma túy, ông còn trông mong mà chạy tới bại lộ trước cảnh sát, thật đúng là phụ tử tình thâm.”
Thẩm Thọ Viễn cả kinh, lại không muốn tin tưởng lời Thẩm Lị Lệ: “Ngươi nói bậy gì đó!”
Thẩm Lị Lệ đã cúp điện thoại, Thẩm Thọ Viễn lại gọi cho nàng, rốt cuộc gọi không thông.
Trước đó không lâu hắn từng ngắt điện thoại nàng, hiện tại lại trái ngược… Thẩm Thọ Viễn lại ngáp một cái, tuy rằng trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng vẫn đến cục cảnh sát — Thẩm Lị Lệ, hẳn là muốn lừa hắn?
Thẩm Lị Lệ sau khi cúp điện thoại, Tống Tu liền mang nàng đi gặp Vu Đạo Thành, sau đó lại đưa nàng trở về nhà, mà nàng sở dĩ lựa chọn làm như vậy, cũng là nhờ Vu Đạo Thành tên tuổi, làm Thẩm gia không thể lại tìm nàng phiền toái.
Thẩm Thọ Viễn chỉ mới dính thuốc có bảy ngày, tuy rằng Thẩm Tổ vì để hắn nhanh chóng nghiện ma túy nên dùng số lượng không ít, nhưng vẫn rất dễ dàng từ bỏ, bất quá bị con trai chính mình coi trọng hại…
Cũng không biết, Thẩm Thọ Viễn lần này có thể tha thứ Thẩm Tổ như lúc hắn yêu cầu Thẩm Lị Lệ hay không.
“Tống Tu, cảm ơn ngươi.” Trở về Thẩm gia, Thẩm Lị Lệ cảm tạ Tống Tu, sau khi nhìn Tống Tu rời khỏi, lập tức liền tìm tới tiểu bảo mẫu kia của Thẩm gia, giúp nàng thu dọn đồ đạc.
Thẩm gia có ba bảo mẫu, một người chuyên môn chiếu cố Thẩm lão gia tử, một người quả giọi chuyện lớn lớn bé bé của Thẩm gia, còn một tiểu bảo mẫu chỉ làm chút việc vặt vãnh. Thẩm gia có đầu bếp, nhưng đầu bếp buổi tối không ở nhà, cho nên giúp Thẩm Lị Lệ làm thức ăn khuya là tiểu bảo mẫu này, nàng cũng bởi vì ăn nhiều mấy món kia nên cũng trúng độc như Thẩm Lị Lệ.
Bởi vì chuyện này, tiểu bảo mẫu này đối với Thẩm Lị Lệ thân cận hơn, cũng phát hiện Thẩm Lị Lệ tuy rằng nhìn hung dữ, kỳ thật rất dễ ở chung.
Ví dụ có chuyện gì cảm thấy không vừa lòng không như ý, Đan Cầm khả năng không nói trước mặt, sau lại sẽ thường thường châm chọc vài câu, rất có khả năng còn sẽ trừ tiền lương, nhưng Thẩm Lị Lệ không như thế, nàng sẽ rống vài câu, sau đó lại hoàn toàn quên, trừ tiền lương gì đó, nàng càng vĩnh viễn không nghĩ làm điều này.
“Thẩm tiểu thư, ngươi đem đồ vật đều thu dọn xong, có phải định rời đi không?” Tiểu bảo mẫu nhìn Thẩm Lị Lệ dọn dẹp, tò mò hỏi.
“Không sai!” Thẩm Lị Lệ nói, đột nhiên nhìn nàng: “Ngươi cùng ta đi đi!”
“A?” Tiểu bảo mẫu nghi hoặc nhìn Thẩm Lị Lệ.
“Ngươi nếu không đi theo ta, hôm nay ta đi rồi, ngươi nói không chừng cũng bị đuổi!” Thẩm Lị Lệ nhìn tiểu bảo mẫu hừ lạnh, nàng cô bà ngoại sẽ không giúp Thẩm gia, nàng cũng không tin Thẩm gia sau này còn có thể phô trương lớn như vậy!
“Tiểu thư, ta đã huấn luyện chuyên môn, còn thi mấy cái chứng nhận, mỗi tháng tiền lương là 7000 đồng.” Tiểu bảo mẫu chần chờ chốc lát, mới nói.
“Chẳng lẽ ta còn không trả được chút tiền ấy?” Thẩm Lị Lệ chẳng hề để ý liếc nhìn nàng, nếu không phải thấy người bảo mẫu này bị nàng liên lụy cũng trúng độc, nàng sẽ không mang người này đi!
“Tiểu thư, ta liền đi theo ngài!” Tiểu bảo mẫu nói, tuy rằng ở Thẩm gia tháng này mấy ngày tiền lương còn chưa nhận được, nhưng nàng đối với nơi này xác thật không có hảo cảm.
“Đem ngươi đồ vật cũng dọn dẹp đi!” Thẩm Lị Lệ lập tức nói, Thẩm lão gia tử đang ra cửa đi dạo, lúc này rời đi thích hợp nhất.
Đương nhiên, dù Thẩm lão gia tử ở đây, nàng cũng muốn đi, trước kia Thẩm lão gia tử có thể đem nàng nhốt ở trong nhà không cho nàng ra cửa, hiện tại hắn nếu lại làm như vậy, nàng khẳng định sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, mà sẽ lựa chọn báo nguy.
Nàng không bao giờ muốn mãi ngốc ở cái nhà này, tiền của Thẩm Thọ Viễn nàng trước nay chưa từng nhớ thương, bọn họ cảm tình, nàng về sau cũng đồng dạng sẽ không điểm đánh.
Về sau, nàng có thể sống cuộc sống của chính mình, muốn thế nào liền làm thế đó, người khác cảm thấy nàng không tốt, không đứng đắn, đó là chuyện của họ, dù sao nàng sẽ không cầu người khác cưới nàng!
Chỉ cần nàng muốn, nàng hoàn toàn có thể sống tiêu dao cả đời!
Thẩm Lị Lệ ở thành phố B cũng có mấy bất động sản, chờ người công ty chuyển nhà đem tất cả đồ nàng đều dọn lên xe xong, nàng liền đi đến một chỗ trong đó.
Nàng khi trước cũng nghĩ tới việc rời khỏi Thẩm gia, nhưng vẫn như cũ đem nơi đó trở thành nhà mình, luôn hạ không được quyết tâm, lúc này, nhưng lại có loại cảm giác trời cao biển rộng.
Vài ngày sau khi Thẩm Lị Lệ dọn khỏi Thẩm gia, Thẩm gia liền thành trò cười của xã hội thượng lưu.
Con trai vì muốn khống cha mình, thế nhưng hại cha mình nghiện thuốc… Dù xã hội thượng lưu có vài người phi thường loạn, nhưng chuyện như vậy, vẫn là lần đầu xảy ra.
Thẩm Thọ Viễn đem tư sinh tử mang trở về, cùng con gái do vợ mình sinh ra cùng nhau giáo dưỡng, liền đã là chuyện khiến người tấm tắc bảo lạ, sau lại còn bị con trai hãm hại…
Có vài người cảm thấy hắn rất đáng thương, nhưng đa số người sau khi biết chuyện này, đều vui sướng khi người gặp họa, còn có một vài người thậm chí thích nghe ngóng mấy chuyện này.
“Ngu ngốc!” Thẩm lão gia tử một tát đánh vào mặt Thẩm Thọ Viễn, từ sau khi Thẩm Thọ Viễn trưởng thành, ông chưa từng lại đánh đứa con trai này, nhưng hiện giờ ông rốt cuộc nhịn không được.
Mặt mũi Thẩm gia đã bị mất hết, Thẩm Thọ Viễn đến lúc này cũng hoàn toàn có thể nói đã xong rồi.
Thẩm Thọ Viễn phạm vào bệnh nghiện ma túy, người thường phát hiện không được, nhưng là chuyên môn xử lý tương quan án kiện chuyên nghiệp nhân viên sao có thể không phát hiện ra? Càng đừng nói bọn họ còn phải đến nhắc nhở… Cho nên, Thẩm Thọ Viễn mới vừa thấy Thẩm Tổ, liền lập tức bị người phát hiện hắn không thích hợp, chuyện hắn dính thuốc rốt cuộc giấu không được.
Kỳ thật, Thẩm Thọ Viễn dính thuốc chỉ có mấy ngày, nếu không bị ai biết, muốn trộm cai thuốc cũng không khó, dù hắn vẫn luôn dính thuốc, giấu kỹ cũng sẽ không ai phát hiện, nhưng hiện tại nếu bị người biết, muốn giấu giếm cũng khó.
Sau khi biết mình thế nhưng nghiện ma túy, Thẩm Thọ Viễn ngay từ đầu nghĩ tới khi trước Thẩm Lị Lệ cố ý vô tình mà nhắc nhở vài lần, bởi vì điều này, hắn từng hoài nghi là Thẩm Lị Lệ hại hắn, nhưng rất nhanh, hắn lại phủ quyết hoài nghi này.
Hắn mấy ngày nay cơ bản không ở Thẩm gia ăn đồ vật gì, thậm chí cũng chưa gặp Thẩm Lị Lệ mấy lần, nàng lại có bản lĩnh gì hại hắn hút heroin? Ngược lại Thẩm Tổ…
Mấy ngày nay Thẩm Tổ cùng Đan Cầm đối với hắn phi thường nhiệt tình, hắn cơ hồ mỗi ngày đều ăn uống chỗ bọn họ, trong đó còn uống rượu có vị lạ, hút thuốc lá có mùi lạ…
Hắn vốn nghĩ Thẩm Tổ không có tiền, mua rượu mới không ngon, hiện tại ngẫm lại, hắn tiếp xúc ma túy, hẳn là bắt đầu từ lần đầu tiên ở nơi đó ăn cơm đi?
Trên mặt nóng rát đau đớn, Thẩm Thọ Viễn lại hận không thể hung hăng mà tự đánh chính mình: “Ba, là ta sai rồi.” Hắn nuôi lớn một tên bạch nhãn lang, còn bị cắn một ngụm…
“Ngươi hiện tại, dù biết mình sai cũng đã muộn rồi!” Thẩm lão gia tử mắng, khi Thẩm Thọ Viễn muốn đem Thẩm Tổ mang về nhà, ông đã từng nhắc nhở, khi Thẩm Thọ Viễn đối tốt với Thẩm Tổ hơn Thẩm Lị Lệ, ông cũng đã nhắc nhở, Thẩm Tổ năm lần bảy lượt gây chuyện, sau khi gã bị đuổi khỏi Thẩm gia, ông cũng nhắc nhở thêm.
Thẩm Thọ Viễn nếu đã từ bỏ đứa con trai kia, liền không nên lại coi trọng gã! Thẩm Thọ Viễn thế nhưng gạt ông cách vài bữa đi đến chỗ Thẩm Tổ ăn cơm.
Đương nhiên, chuyện này, cũng không chỉ Thẩm Thọ Viễn sai, trong đó cũng có phần ông, nếu không phải ông tán thành Thẩm Tổ, sau này cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến lòng dạ Thẩm Tổ càng lúc càng lớn.
“Ba…” Thẩm Thọ Viễn suy sụp ngồi dưới đất: “Ba, chuyện này có thể là do có người thiết kế hay không? Bằng không thế nào sẽ như vậy trùng hợp? Bằng không Thẩm Lị Lệ vì sao lại nhắc nhở ta?”
“Người tính kế ngươi chính là Thẩm Tổ, còn Lị Lệ… vào ngày ngươi xảy ra chuyện, truyền tới một tin tức, nói là Tống Tu cùng lão thần tiên của Công An Cửu Xử quan hệ phỉ thiển, người nọ còn rất coi trọng Lị Lệ… Liền nói hiện tại, Lị Lệ đang ở Bách Vị Các với lão thần tiên.” Thẩm lão gia tử thở dài một hơi: “Vị lão thần tiên kia bản lĩnh thần bí khó lường, có lẽ chính ông ấy nói gì đó với nàng, nàng mới có thể nhắc nhở ngươi… Nàng nhắc nhở ngươi rất nhiều lần, cũng coi như là tận tình tận nghĩa, chính là ngươi không tin.”
“Lão thần tiên?” Thẩm Thọ Viễn cũng không biết chuyện về Vu Đạo Thành, nghe mấy lời này của Thẩm lão gia tử, chỉ cảm thấy đầy đầu mờ mịt.
“Ông ấy là thuỷ tổ của Công An Cửu Xử, những người phía trên đều phủng ông ấy…” Thẩm lão gia tử đem mọi chuyện mình biết về Vu Đạo Thành nói ra, quả nhiên thấy sắc mặt con trai mình trở nên càng ngày càng khó coi.
Thẩm Thọ Viễn đến lúc này, tuy rằng cái hiểu cái không, nhưng cũng biết con gái mình hẳn là quen biết một nhân vật khó lường.
Cho nên, kỳ thật lần này Thẩm Tổ cũng là muốn hại Thẩm Lị Lệ sao? Nghe nói lúc ấy trong thân thể gã có ma túy, bên cạnh còn có một ít, nói không chừng gã không phải tự mình hít ma túy, mà là muốn hại chết chị gã — chuyện như vậy, gã đã không phải lần đầu tiên làm!
Tất cả điểm đáng ngờ đều nghĩ thông suốt, so với cách làm của Thẩm Tổ, Thẩm Lị Lệ vài lần phản kích, kỳ thật hoàn toàn được gọi là ôn hòa, đến lúc này, Thẩm Thọ Viễn đột nhiên cảm thấy, Thẩm Lị Lệ tuy là đứa không khiến hắn bớt lo, nhưng ít ra sẽ không hại hắn, so Thẩm Tổ khá hơn nhiều…
Thẩm Tổ vẫn chưa buôn lậu ma túy, nhưng bởi vì trên tay giữ ma túy quá nhiều, phạm phải tội tàng trữ ma túy, khẳng định sẽ bị phạt nặng, còn Thẩm Thọ Viễn lại không bị phạt, nhưng mấy ngày nay nhận được điện thoại gọi là quan tâm nhưng thật ra là cười nhạo, đủ làm hắn tuyệt vọng.
Thậm chí, ngay cả nữ nhân vốn quan hệ càng ngày càng tốt với hắn, thậm chí đã tính gả cho hắn, lúc này cũng đổi ý.
Ma túy rất nhanh có thể cai nghiện, hắn lại vẫn chưa bắt đầu cai, thậm chí ngay cả Thẩm lão gia tử, cũng không tiếp tục ở với hắn, dọn qua chỗ em hắn ở…
Thẩm gia vốn rất náo nhiệt trở nên trống rỗng, nghĩ tới nghĩ lui, người mà Thẩm Thọ Viễn duy nhất có thể nghĩ đến, thế nhưng lại là Thẩm Lị Lệ.
Nếu Thẩm Lị Lệ có thể ở nhà làm ầm ĩ, ngôi nhà này, cũng có nhân khí hơn…

Chương 86 XIN LỖI 
Thẩm Lị Lệ mấy ngày nay, ban ngày đều tới chỗ Vu Đạo Thành, một mặt là để Thẩm gia không có biện pháp tìm nàng, mặt khác là để Tống Tu tận lực giúp nàng giải sạch độc tố trong cơ thể.
Mẹ Thẩm Lị Lệ đã lấy công đức làm trao đổi, để Tống Tu giúp Thẩm Lị Lệ cải thiện thân thể, Tống Tu đã đáp ứng, hiện tại đã đến lúc thực hiện hứa hẹn.
“Ta sau này thật sự có thể khôi phục sức khỏe sao?” Thẩm Lị Lệ có chút thấp thỏm bất an hỏi, tuy rằng Tống Tu nói có thể chữa khỏi cho nàng, nhưng nàng khi trước vẫn luôn không tin mấy…
“Muốn tất cả độc tố đều giải khả năng không lớn, nhưng để ngươi khôi phục giống người thường, để ngươi khí quan một lần nữa toả sức sống vẫn có thể, ngươi về sau nếu cẩn thận một chút, hẳn có thể sống đến bảy tám chục tuổi.” Vu Đạo Thành nhìn kỹ tình huống của Thẩm Lị Lệ rồi nói.
Hiện tại Thẩm Lị Lệ tình huống thân thể, nếu bọn họ không hỗ trợ, phỏng chừng chỉ có thể cả ngày uống thuốc, chặt đầu cá, vá đầu tôm, vận khí tốt có thể sống lâu chút, vận khí không tốt thì qua hai ba năm, nàng phỏng chừng liền khí quan suy kiệt hoặc bị ung thư gì đó, đến lúc đó sống chỉ sợ so với chết càng thống khổ.
Thẩm Lị Lệ vừa mừng vừa sợ: “Thật thần kỳ!” Có cơ hội sống đến bảy tám chục tuổi, nàng cũng đủ cảm kích.
“Xác thật thần kỳ, thế nhưng người bình thường muốn được như vậy cũng không có cơ hội.” Vu Đạo Thành nói, bọn họ hiện tại linh lực tu luyện được không nhiều lắm, ông vẽ vài đạo phù thôi mà toàn thân linh lực liền hao hết, giúp người khác trị thương không nhẹ không nặng cũng cần mười ngày, cho nên như Thẩm Lị Lệ, ông khi trước tuyệt đối không giúp trị — ông không thể vì cứu một người mà mấy tháng trên người một chút linh lực cũng không có, hơn nữa, thế gian này người cùng Thẩm Lị Lệ có hoàn cảnh tương đồng quá nhiều.
Bọn họ có chút bản lĩnh hơn người, chỉ có thể đếm được một bàn tay, người trên đời này gặp bất hạnh, lại có ngàn ngàn vạn vạn… Có lẽ ngay từ đầu bọn họ còn có hùng tâm tráng chí cứu vớt người trong thiên hạ, theo thời gian trôi đi, mấy quyết tâm đó đều đã tiêu tán, bằng không mấy người kia cũng sẽ không ẩn núp.
Thẩm Lị Lệ vận khí kỳ thật rất tốt, đương nhiên, đây cũng có thể nói là người tốt có hảo báo, nếu không phả ông ngoại bà ngoại nàng sau khi sinh hạ mẹ nàng tạo một quỹ từ thiện lớn, trợ giúp vô số người, mẹ của nàng tuyệt đối không có được đại công đức, nàng cũng sẽ không bởi vậy có được thiện quả.
“Cảm ơn Vu gia gia!” Thẩm Lị Lệ cười rộ lên, nàng sau này khẳng định sẽ chú ý kỹ thân thể, làm nhiều việc có ý nghĩa, không vì cái gì khác, là vì khi nàng khó khăn nhất, có người giúp nàng.
Có Phương Xích  bên cạnh, Tống Tu linh lực khôi phục thật sự mau, hơn nữa, lần lượt mà đem linh lực dùng hết, sau đó lại tu luyện ra, cũng có thể tăng thực lực, cho nên mấy ngày nay Tống Tu vẫn luôn ở Bách Vị Các tu luyện.
Hắn ở đây tu luyện, Vu Đạo Thành còn một ngụm một ngụm gọi sư phụ, người khác không có khả năng không biết, mà tin tức này, hiện giờ cùng tin tức Thẩm gia phụ tử hai người dính ma túy truyền ra.
Thẩm Thọ Viễn bởi vì dính ma túy mà bị tạm thời cách chức, Thẩm gia hiện tại cũng coi như suy tàn, Chu gia ngược lại phi thường dẫn nhân chú mục, thế nhưng Chu gia cũng chỉ có đại bá Tống Tu ở trong quan trường, bởi vậy dù có cao điệu, cũng cao điệu không quá, người khác càng sẽ không bởi vậy mà kiêng kị Chu gia.
Như vậy mỗi ngày tu luyện sinh hoạt, đối với người khác có lẽ sẽ rất buồn tẻ, Tống Tu nhưng lại rất thích, hắn trước nay đều sẽ không cảm thấy làm một việc lặp đi lặp lại rất bực bội.
Thậm chí đôi khi, hắn ẩn ẩn còn cảm thấy, như vậy ngày qua ngày lặp lại sinh hoạt mới là cuộc sống của hắn.
Có lẽ là chịu hắn cảm nhiễm, vốn dĩ yên tĩnh không nổi Thẩm Lị Lệ cũng dần an tĩnh, nàng mỗi buổi sáng 8 giờ đến nơi này, ngồi bên cạnh xem ngoại ngữ phim truyền hình, luyện nghe ngoại ngữ, nếu Tống Tu hay Vu Đạo Thành linh lực khôi phục, liền sẽ tiếp thu trị liệu…
Ngẫu nhiên, nàng còn sẽ bồi tới nơi này tìm Vu Đạo Thành lão lãnh đạo trò chuyện, hoặc là giúp bọn hắn chiếu cố vài đứa trẻ, nàng không có bất luận dã tâm gì, tự nhiên cũng không sở cầu, tình huống như vậy, làm những người vốn dĩ nghe mấy lời đồn đãi về nàng ban đầu đối nàng có chút ấn tượng xấu bây giờ ấn tượng với nàng lại tốt hơn.
Cũng chính ngay lúc này, Thẩm Thọ Viễn tới Bách Vị Các.
Thẩm Thọ Viễn trước kia chưa từng tới Bách Vị Các, hắn trước mặt người khác đều có chút nghiêm túc cũ kỹ, địa phương như vậy tự nhiên sẽ không tới, nhưng lần này, hắn lại không thể không tới.
Thẩm Tổ đã ngồi lao, Thẩm lão gia tử cũng đi rồi, Đan Cầm hắn không muốn thấy… Sau khi bị tạm thời cách chức hắn chỉ có thể ngốc trong nhà, còn thường thường nhịn không được muốn nếm thử ma, sau khi cảm thấy quá tịch mịch, người hắn duy nhất có thể nghĩ đến chính là Thẩm Lị Lệ.
Có vài thời điểm, người cũng chỉ có sau khi mất đi, mới biết quý trọng, Thẩm Thọ Viễn trước kia luôn cảm thấy Thẩm Lị Lệ không nghe lời, không giáo dưỡng, hiện tại quay đầu lại suy nghĩ, cũng nghĩ không ra quá nhiều chuyện xấu gì nàng đã làm, còn nhớ tới rất nhiều chuyện làm hắn trong lòng mềm nhũn.
Hơn nữa, hiện tại Thẩm Lị Lệ, đã không giống trước…
Thẩm Thọ Viễn nghĩ đến những tin tức mình nghe được, trong lòng lại có một ít mong đợi.
Thẩm Lị Lệ có vận may bám lên được Vu Đạo Thành cùng Tống Tu, còn được một ít lão lãnh đạo yêu thích, chỉ cần Thẩm Lị Lệ tha thứ cho hắn, vậy hắn sau này, có phải vẫn như cũ có thể phong quang vô hạn hay không?
Hắn xác thật có lỗi với Thẩm Lị Lệ, nhưng hắn cũng không có thương tổn gì nàng, người thương tổn nàng, vẫn luôn là Thẩm Tổ! Hơn nữa, khi trước rõ ràng biết Thẩm Tổ ám hại hắn, Thẩm Lị Lệ cũng không có lộ ra tình huống cụ thể, chuyện này cùng chuyện trước kia hắn nói oan cho nàng, đặt ở cùng nhau hẳn cũng có thể triệt tiêu lẫn nhau đi?
Thẩm Thọ Viễn hỏi bảo mẫu trong nhà, sau khi hỏi thăm sở thích của Thẩm Lị Lệ, mua một cái túi sang quý rồi đi tới Bách Vị Các.
Thẩm Lị Lệ mặc kệ nói thế nào cũng là con gái hắn, hắn đã yếu thế, Thẩm Lị Lệ tự nhiên sẽ tha thứ cho hắn.
Bởi vì bị tạm thời cách chức, khi Thẩm Thọ Viễn đi vào Bách Vị Các rất sớm, bất quá so với Thẩm Lị Lê gần đây sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi vô cùng khỏe mạnh, hắn tới vẫn hơi trễ.
Thẩm Lị Lệ hiện giờ ở nơi cách Bách Vị Các rất gần, nàng mỗi ngày 6 giờ rời giường, cùng bảo mẫu làm bữa sáng đơn giản ăn, sau đó liền từ trong nhà tới Bách Vị Các, lúc đến đây, đều sẽ không hơn 8 giờ.
Hôm nay, nàng tới nơi này từ rất sớm, còn mang đến mấy cái bánh bao nàng tự làm.
Bánh bao là nấm hương rau xanh cùng thịt bò, bộ dáng rất khó xem, nhưng hương vị cũng được, Tống Tu đã sớm ăn ở nhà, nhưng Thẩm Lị Lệ mời, hắn vẫn cầm hai cái ăn.
“Bánh bao hương vị không tồi.” Đem bánh bao nhét vào miệng, Tống Tu cười cười.
“Đương nhiên, đây chính là ta tự làm!” Thẩm Lị Lệ có chút đắc ý, tuy rằng vỏ bánh không phải nàng nhào nhân không phải nàng trộn, nhưng ít ra người đem nhân bỏ vào vỏ bánh là nàng.
“Lị lệ, con còn làm bánh bao sao?” Liền ngay lúc này, Thẩm Thọ Viễn tới.
Vốn dĩ không khí rất tốt, sau khi Thẩm Thọ Viễn xuất hiện, lập tức liền trầm xuống, đặc biệt là Thẩm Lị Lệ, tươi cười trên mặt nàng nháy mắt liền biến mất.
“Lị Lệ, ta nghe nói con ở đây, riêng đến nhìn con.” Nhìn thấy Thẩm Lị Lệ, Thẩm Thọ Viễn lập tức lộ ra một nụ cười hiền từ, còn duỗi tay muốn sờ sờ đầu nàng.
Thẩm Lị Lệ theo bản năng lùi một bước né tránh Thẩm Thọ Viễn, đồng thời có chút phòng bị mà nhìn hắn: “Ông tới làm gì?”
Thẩm Lị Lệ lại không có gọi người, Thẩm Thọ Viễn nhịn không được khẽ nhíu mày, sau đó liền đem cái túi trên tay mình đưa cho nàng: “Lị Lệ, chuyện lúc trước, là cha không tốt, cha không nên tin vào lời gièm pha hiểu lầm con, cũng không nên đánh con… Hiện tại mọi việc đều đã qua, con cùng cha về nhà đi.”
“Tôi sẽ không quay về đó.” Thẩm Lị Lệ nói thẳng, nàng có chút không thể lý giải suy nghĩ của Thẩm Thọ Viễn, nguyên lai hết thảy mọi chuyện, chỉ một câu “Tin vào lời gièm pha” là xong? “Còn cái túi này, đây là kiểu dáng năm ngoái, ta đã có một cái, bởi vì rất thích thường hay đeo…”
Túi trên tay Thẩm Thọ Viễn, đưa cũng không được không đưa cũng không được, hắn chưa từng chú ý đến Thẩm Lị Lệ, tất nhiên không biết Thẩm Lị Lệ thường thường đeo loại túi này: “Lị Lệ, cha mấy ngày nay vẫn luôn rất hối hận, cũng rất nhớ con…”
“Cảm ơn.” Thẩm Lị Lệ đờ đẫn nói.
Thẩm Lị Lệ bộ dáng dầu muối không ăn, hiển nhiên khiến Thẩm Thọ Viễn có chút không vui: “Lị Lệ, khi con biết Thẩm Tổ cho cha ăn ma túy, sao lại không nói cho ta? Hiện tại cha đã bị tạm thời cách chức, con giận mấy cũng nên hết rồi chứ? Không cần cáu kỉnh, cùng cha trở về đi!”
Thẩm Thọ Viễn có chút hối hận, điều này Thẩm Lị Lệ tin tưởng, nhưng nàng cũng nghe ra được hắn ẩn ẩn oán trách: “Lúc ấy tôi đã muốn nói cho ông, nhưng ông không phải không chịu tiếp điện thoại sao? Hiện tại lại nói cái này làm gì?”
Thẩm Lị Lệ thái độ vẫn luôn không tốt, Thẩm Thọ Viễn cũng có chút không kiên nhẫn, Thẩm Lị Lệ là con gái hắn, nếu không phải có hắn, trên đời này sẽ không có Thẩm Lị Lệ!
Hắn tuy rằng đã từng oan uổng nàng, nhưng không phải đã xin lỗi sao? Thẩm Lị Lệ còn bắt hắn đem tài sản Thẩm gia đều cho nàng… Nàng còn muốn thế nào?
“Thẩm Lị Lệ, con nhất định phải nhanh mồm dẻo miệng như vậy mà tranh luận với cha sao?”
“Ta không phải tranh luận, ta chỉ là nói sự thật.” Thẩm Lị Lệ nói.
“Con là con gái ta, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta cũng là cha con!” Thẩm Thọ Viễn nhíu mày nói.
Khi Thẩm Thọ Viễn tiến vào, Tống Tu cũng cảm giác được, hắn vốn nghĩ rằng Thẩm Thọ Viễn sẽ xin lỗi Thẩm Lị Lệ, lại không nghĩ rằng Thẩm Thọ Viễn sẽ có thái độ như vậy.
Bất quá, hắn như vậy kỳ thật cũng không kỳ quái, rất nhiều bậc cha mẹ, đều sẽ cảm thấy mình sinh ra con cái, đối với con cái “Của mình”, tự nhiên không cần xin lỗi.
“Thẩm tiên sinh, Lị Lệ hiện tại thân thể còn chưa khôi phục, ngươi có chuyện gì muốn nói, có thể bàn lại sau.” Tống Tu nói thẳng.
Tống Tu đã nói, Thẩm Thọ Viễn mới nhớ tới mục đích mình tới nơi này, lập tức không quản tiếp Thẩm Lị Lệ, ngược lại hướng Tống Tu cười cười: “Chu Thành, Lị Lệ chỉ là có tính tình trẻ con, có hơi tùy hứng, lúc ngươi cùng nàng ở chung, vẫn nên ngó ngàng nàng một chút. Ngươi chừng nào rảnh? Không bằng tới nhà bác ăn cơm đi.”
Hắn đối với Tống Tu cũng không có bao nhiêu hảo cảm, Thẩm Lị Lệ có thể biết được Thẩm Tổ dùng ma túy hại hắn, hẳn chính là Tống Tu nói, nhưng Tống Tu rõ ràng biết chuyện này, lại hoàn toàn không nhắc nhở hắn, ngược lại tùy ý để Thẩm Tổ hại hắn, cuối cùng làm hại toàn bộ Thẩm gia, người như vậy, hắn làm sao còn có thể có hảo cảm?
Nhưng hiện tại, con đường làm quan tương lai của hắn phải dựa vào Tống Tu…
“Thẩm Lị Lệ tính tình rất tốt, ta không cảm thấy nàng có chỗ nào tùy hứng, Thẩm tiên sinh, ngươi vẫn nên trở về đi.” Tống Tu nói: “Ngài nếu thật sự muốn xin lỗi Thẩm Lị Lệ, có thể đến nơi nàng ở, ta nghĩ ngài hẳn là biết nàng đang ở đâu.”
Thẩm Thọ Viễn đương nhiên biết nơi Thẩm Lị Lệ đang ở, nhưng hắn từ khi bắt đầu, không phải chỉ nghĩ đến việc xin lỗi Thẩm Lị Lệ. “Chu Thành, hai nhà chúng ta cũng là thế giao, con cùng Lị Lệ quan hệ còn rất tốt, kêu ta một tiếng bác không quá phận đâu? Tương lai, nói không chừng chúng ta còn sẽ có quan hệ càng gần… Lị Lệ cứ như bây giờ, cùng người trong nhà nháo cũng không tốt… Con có phải quen biết rất nhiều người không? Như vậy nên giúp bác làm quen một chút.”
Lời này của Thẩm Thọ Viễn ý tứ rất rõ ràng muốn ám chỉ Tống Tu tương lai khả năng sẽ cưới Thẩm Lị Lệ, mà hắn muốn cưới Thẩm Lị Lệ thì phải lấy lòng một chút “Nhạc phụ” tương lai.
Thẩm Thọ Viễn cảm thấy lời này của mình nói rất được, lại không biết có người vì những lời này của hắn, trên người đã tràn đầy hắc khí.
“Thẩm tiên sinh, ta thấy ngươi nghĩ sai rồi, chúng ta không có khả năng tiến thêm một bước quan hệ.” Tống Tu nói, sau đó thoải mái nhìn về phía… chân Phương Xích — sau khi Thẩm Thọ Viễn nói câu vừa rồi, Phương Xích liền bay tới trên đầu hắn, tuy không giống như Kha Vĩnh Lâm phát cuồng đánh người, nhưng y lại đong đưa chân như cũ đá người.
Càng quan trọng là, bởi vì Phương Xích có thể được xem như là con quỷ lợi hại nhất trên thế giới này, bị y đá mấy đá, Thẩm Thọ Viễn rõ ràng có chút không thoải mái.
Thẩm Thọ Viễn sắc mặt trở nên rất khó coi, cũng không biết có phải do bị mấy cú đạp của Phương Xích ảnh hưởng hay không, hắn thậm chí còn không thể duy trì hòa bình mặt ngoài: “Chu Thành, ngươi tiếp cận Lị Lệ, có phải chính là muốn làm suy sụp Thẩm gia chúng ta hay không?”
“Thẩm tiên sinh, ngài hẳn là nghĩ sai rồi, nếu không phải do Thẩm Tổ, căn bản sẽ không xuất hiện cục diện như bây giờ, hoặc có thể nói nếu không phải do ngài phản bội vợ mình, nói không chừng hiện tại mọi thứ đều tốt.” Tống Tu ngẩng đầu nhìn Phương Xích, lần trước thổ lộ, bởi vì linh hồn của hắn phát sinh dao động mà thất bại, sau đó bởi vì bận chuyện của Thẩm Lị Lệ, cũng không có thời cơ cùng cơ hội tốt… Hiện tại, hắn lại có ý định này.
Thẩm Thọ Viễn không nghĩ rằng Tống Tu thế mà trái lại trách cứ mình, sắc mặt đổi đổi, liền ngay lúc này, Vu Đạo Thành từ bên ngoài đến, thấy Thẩm Thọ Viễn, ông có chút kinh ngạc: “Chuyện gì vậy, người này không phải tên gì đó của Thẩm gia dẫn sói vào nhà rồi bị nghiện ma túy sao? Tới đây làm cái gì? Chẳng lẽ lại nhớ thương tiền của con gái? Trước kia không chiếu cố con gái, khi già rồi lại muốn con gái chiếu cố, nào có chuyện tiện nghi như vậy?”
Nghe được mấy lời này của Vu Đạo Thành, nhìn qua lại thấy bộ dáng Tống Tu ngửa đầu trên cao nhìn xuống, Thẩm Thọ Viễn rốt cuộc không thể ở đây được nữa, cũng không thèm cáo từ, cầm cái túi kia hắn mua liền xoay người rời khỏi, hắn tâm cao khí ngạo, trước kia chưa từng hạ mình quá mức, về sau cũng sẽ không đến nữa.
“Đến đây đi, tiểu nha đầu, lão đạo ta hôm nay giúp ngươi chữa bệnh trước.” Vu Đạo Thành cười với Thẩm Lị Lệ còn đang hoảng hốt, mang nàng vào phòng nghỉ.
Chuyện giữa Tống Tu và Phương Xích, ông dù ngay từ đầu không phát hiện, hiện tại cũng đã nhìn ra, lúc này tự nhiên không muốn làm bóng đèn.
Mắt thấy Vu Đạo Thành cùng Thẩm Lị Lệ đều đi rồi, Phương Xích rốt cuộc nhìn Tống Tu: “Ngươi vừa rồi nhìn chằm chằm ta làm gì?”
Mấy lời Thẩm Thọ Viễn nói, không thể nghi ngờ làm Phương Xích phi thường chán ghét, người Thẩm gia một tên y cũng không thích, mà Thẩm Thọ Viễn, đã thăng hạng thành kẻ y ghét nhất.
“Ta không phải chỉ sẽ cùng ngươi tiến thêm một bước quan hệ sao?” Tống Tu cười cười.
“Ngươi…” Phương Xích cứng đơ tại chỗ, trầm mặch lâu: “Ngươi hẳn là bắt đầu tu luyện, ngươi nếu không chăm chỉ tu luyện, liền không thể gặp được ta.”
“Ta biết, ta sẽ gia tăng tu luyện…” Tống Tu cũng cảm giác được ở phương diện cảm tình Phương Xích đang do dự, y rõ ràng thích hắn, nhưng hiển nhiên còn có gì đó làm y không dám nhận… Là do linh hồn của y có vấn đề gì sao? “Phương Xích, ngươi nói người có linh hồn tàn khuyết sẽ không có cảm tình, có thể kỳ thật không phải như vậy hay không? Ta cảm thấy ta cũng không phải không có cảm tình.”
Lời này của Tống Tu, Phương Xích lần trước đã nghe qua, bất quá  y rất khó tin tưởng, rốt cuộc Tống Tu thật sự hiếm để ý thứ gì: “Ngươi vì sao nói như vậy?”
“Bởi vì, ta hình như rất thích ngươi…” Tống Tu rùng mình, sau đó liền cảm thấy cơn đau đớn tê tâm liệt phế quen thuộc lại đến lần nữa, như có thứ gì đó muốn ngăn cản hắn.
Hai lần trước, tuy khiến hắn có chút hoài nghi, cũng không thể khẳng định, nhưng phản ứng lần này, làm Tống Tu xác định, hắn tựa hồ chỉ cần vừa động cảm tình, linh hồn liền sẽ sinh ra dao động.
Gắt gao cầm khối ngọc Phương Xích đưa cho hắn, Tống Tu cắn răng ngạnh chống cơn đau đớn ập đến, đau đớn phát ra từ linh hồn lại không có cái gì có thể giảm bớt.
Phương Xích đương nhiên không có khả năng không có cảm giác, y trước tiên cảm giác được linh hồn Tống Tu dao động, đồng thời không chút do dự như hai lần trước, đưa linh lực vào cơ thể Tống Tu.
Tuy rằng linh lực đối với linh hồn hắn cũng không bổ ích, nhưng ít nhất có thể khiến thân thể Tống Tu không bởi vì linh hồn dao động mà xuất hiện vấn đề.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Phương Xích nhịn không được hỏi, mỗi lần giữa y và Tống Tu không khí rất tốt, linh hồn hắn liền có vấn đề… Nếu còn ở thế giới kia, y sẽ cho rằng đây là ông trời không muốn bọn họ ở bên nhau.
“Ta mỗi lần vừa động cảm tình, linh hồn liền sẽ rất đau, còn sẽ từ nơi xa truyền đến một cổ sức kéo.” Tống Tu nói, đồng thời nỗ lực di dời suy nghĩ của mình, làm mình không còn suy nghĩ nào.
Sương đen trên người Phương Xích quay cuồng hồi lâu, cuối cùng yên tĩnh lại, lời Tống Tu làm y có hơi vui vẻ, nhưng càng nhiều là ảo não cùng hối hận, tuy rằng theo lý không nên xuất hiện tình huống như lời Tống Tu, nhưng y không hề hoài nghi lời hắn nói, nếu Tống Tu nói như vậy, khẳng định chính là như vậy.
Lúc yv tới thế giới này, vì để không cùng Tống Tu có liên lụy nhân quả, tính toán cách xa hắn, đây vốn là một chủ ý rất tốt, đáng tiếc y cuối cùng lại không có biện pháp kiên trì…
Vốn dĩ, y còn nghĩ rằng trước khi rời khỏi thế giới này, y còn có thể cùng Tống Tu hảo hảo ở chung, hiện tại điều này khả năng không thể…
“Ngươi không cần lo lắng, ngươi không phải nói là có thể giúp ta tu bổ linh hồn sao? Rốt cuộc cần những gì?” Tống Tu lại hỏi.
“Rất nhiều đồ vật cần thiết ta đều đã thu thập được, sau khi đến thế giới này, mảnh nhỏ linh hồn cần dùng ta cũng thu thập được rất nhiều, chỉ là hiện tại thực lực của ta còn quá kém, bản thân ngươi thực lực chỉ sợ cũng chưa thể thừa nhận thống khổ do tu bổ linh hồn…” Phương Xích nói: “Ta có thể từ bây giờ bắt đầu chậm rãi giúp ngươi dung hợp mảnh linh hồn, nhưng chân chính tu bổ, còn cần hơn hai tháng.”
“Chỉ hai tháng?” Tống Tu cười cười, thời gian hai tháng, với hắn mà nói thật sự không dài.
“Ngươi đừng cười…” Phương Xích nhíu mày không tiếp tục nói, tình huống hiện tại của Tống Tu vạn phần nguy cấp, tươi cười như vậy, cũng khiến y cảm thấy hết sức chua xót.
Không khí giữa hai người, không tránh được có chút áp lực, liền ngay lúc này, Viên Thiến Song đột nhiên vô cùng chật vật từ bên ngoài chạy vào, phía sau nàng, là một con quỷ đầy hắc khí, mà tên quỷ đang đuổi theo Viên Thiến Song này, nhìn giống như là muốn ăn bà.
Viên Thiến Song từ nơi nào rước lấy một đại địch như vậy? Tống Tu đang muốn dò hỏi, liền thấy Phương Xích đã xông ra ngoài, sau đó một quyền đã đem tên quỷ đầy oán khí đánh ngã xuống đất.
Phương Xích thường hay dùng hắc khí bắt quỷ, lúc này có lẽ vì muốn phát tiết, y trực tiếp dùng tay.

Chương 87 THIẾU NIÊN
Phương Xích là muốn phát tiết mà thôi, đương nhiên không thật sự làm gì tên quỷ kia, sau khi đánh mấy quyền, y rất nhanh dùng oán khí màu đen giữ chặt tên quỷ kia, ngữ khí tốt hơn: “Ngươi muốn làm gì?”
Đây là một tên lệ quỷ, oán khí cường đại, nhưng trên người cũng không có quá nhiều tội nghiệt, thế nên Phương Xích tất nhiên không có tùy ý thương tổn cậu.
“Các ngươi thị phi bất phân!” Con quỷ quát, lúc này, Tống Tu mới phát hiện, lệ quỷ mang đầy hắc khí khổng lồ này, thế nhưng chỉ là một thiếu niên cỡ mười bốn lăm tuổi.
Trên mặt cậu tính trẻ con chưa mất, thế mà đã chết, hiện tại thành một con quỷ… Trách không được Phương Xích nhanh như vậy đã ngừng tay, lúc nói chuyện còn có chút xin lỗi — giống như Tống Tu, y đối với trẻ con, luôn có chút nhường nhịn.
“Cái gì thị phi bất phân?” Phương Xích cau mày hỏi: “Nhóc mới thị phi bất phân đó?”
“Mấy người vì sao lại muốn giúp gã đại phôi đản kia?” Thiếu niên trên mặt tràn đầy quật cường.
“Cái gì mà đại phôi đản?” Tống Tu cũng hỏi.
Thiếu niên lập tức trợn tròn mắt: “Anh thấy được tôi?”
“Phải, tôi có thể thấy cậu, cậu có thể nói rõ rốt cuộc sao lại thế này không?” Tống Tu tò mò hỏi, trên người đối phương rất sạch sẽ, tuổi cũng không lớn, không thể nghi ngờ khiến người nguyện ý tin tưởng cậu.
Thiếu niên vẫn như cũ rất đề phòng, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Tu không nói lời nào.
Thiếu niên không nói lời nào, Tống Tu cũng cũng chỉ có thể nhìn Viên Thiến Song hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Bà chọc cậu ta à?”
Viên Thiến Song thân là linh quỷ, đa số lệ quỷ đều né nàng xa ba thước, nàng lại luôn đi theo Thẩm Lị Lệ, trên cơ bản một tấc cũng không rời, bởi vậy trước kia chưa bao giờ gặp chuyện bị truy đánh như vậy, lúc này nàng có chút kinh hồn chưa định: “Ta chỉ là đi ngó Thẩm Tổ , ở lâu một lát, kết quả cậu ta tới rồi bắt đầu đuổi theo đánh ta.”
Nàng tuy rằng tuổi đủ để làm mẹ đứa nhỏ này, hơn nữa bị đối phương đánh nhưng nhờ có công đức nên không đau, nhưng vẫn bị hoảng sợ, lại chạy không thoát, cuối cùng cũng chỉ có thể cầu cứu Tống Tu.
Tống Tu liên hệ với lời thiếu niên nói nói nãy, cũng minh bạch một chút: “Cậu cho rằng chúng tôi đang giúp Thẩm Tổ? Cậu đã nghĩ sai rồi, nếu không phải chúng ta làm, Thẩm Tổ hiện tại nói không chừng còn tiêu dao bên ngoài.”
Thiếu niên vẫn như cũ đầy mặt không tín nhiệm, tựa như Vu Đạo Thành khi trước chưa bao giờ tin tưởng lời lệ quỷ, còn xem lệ quỷ như địch nhân của nhân loại.
“Thực lực của chúng tôi, cậu hẳn thấy được, chúng tôi hoàn toàn có thể khiến cậu hồn phi phách tán, lại có lý do gì lừa cậu? Rốt cuộc cậu chỉ là nhóc quỷ không thể đả thương ai.” Tống Tu hỏi lại.
“Bà ấy mang đến vận may cho người khác!” Thiếu niên trầm mặc chốc lát, rồi chỉ vào Viên Thiến Song nói.
Viên Thiến Song có thể mang vận may đến cho người khác, bởi nhờ bà vẫn luôn ở bên Thẩm Lị Lệ, Thẩm Lị Lệ cuối cùng không có nhầm đường lạc lối, cũng không bị người khác hại đến mất mạng… Dựa theo cách nói của Viên Thiến Song, khi thiếu niên này tới, nàng vừa lúc đang ở gần Thẩm Tổ…
“Thẩm Tổ là kẻ thù của bà ấy, lúc trước gã mua ma túy muốn hại chết con gái bà, kết quả chúng tôi tương kế tựu kế, khiến gã tự làm tự chịu, nàng lần này chỉ là đi xem kết cục của Thẩm Tổ.” Tống Tu nói, Thẩm Tổ sẽ chịu hình phạt, đương nhiên, càng quan trọng hơn là, gã cái gì cũng sẽ không có.
Thẩm Thọ Viễn có thể tha thứ Thẩm Tổ hại con gái mình, nhưng tuyệt đối không tha thứ Thẩm Tổ hại chính mình, Đan Cầm hoàn toàn không biết chuyện này, cũng bị Thẩm Thọ Viễn đuổi đi khỏi phòng Thẩm Tổ, một phân tiền cũng không cho nàng, càng đừng nói Thẩm Tổ…
Hiện giờ, Đan Cầm bởi vì không có kỹ năng mưu sinh còn quen sinh sống xa xỉ, rơi vào đường cùng chỉ có thể theo một thương nhân mà trước kia nàng bồi Thẩm Thọ Viễn khắp nơi mới quen biết được, nhưng thương nhân kia chơi nàng mấy ngày liền sợ phiền toái không cần nàng nữa… Đan Cầm đã ra nông nỗi này, chờ Thẩm Tổ từ trong nhà lao ra, người Thẩm gia tất nhiên sẽ không còn để gã sống tốt.
“Đúng vậy, Thẩm Tổ chính là kẻ đại phôi đản, ta ước gì gã chết mới tốt, sao có thể giúp gã?” Viên Thiến Song lập tức nói.
Thiếu niên thả lỏng một ít: “Kẻ kia đã gặp Thẩm Tổ, ta cho rằng nếu Thẩm Tổ bị bắt, tìm hiểu nguồn gốc khẳng định có thể bắt được kẻ kia, nhưng Thẩm Tổ lại không nói gì, bọn họ cuối cùng chỉ bắt được một tiểu lâu la không biết gì về cấp trên…”
Lời thiếu niên làm Tống Tu bất ngờ cả kinh: “Cậu nói buôn lậu ma túy là một nhóm người?” Vương Khải theo Thẩm Tổ thời gian lâu như vậy, cũng không có gặp gỡ con quỷ khác, thiếu niên này hiển nhiên sau khi Thẩm Tổ bị bắt giữ mới xuất hiện… Nếu không có gì ngoài ý muốn, kẻ thù của cậu hẳn là bọn buôn ma túy kia đi?
“Phải! Kẻ kia buôn lậu ma túy, gã đó không biết đã hại bao nhiêu người!” Thiếu niên tuy lúc đầu tràn ngập đề phòng, hiện tại cũng đã suy nghĩ cẩn thận mọi việc trước mắt .
Nếu không có ai trợ giúp, cậu vĩnh viễn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn kẻ kia ung dung ngoài vòng pháp luật, hiện tại vất cả gặp một người có thể thấy quỷ, cậu sao có thể dễ dàng buông tha?
“Các người đem tin tức về tên trùm buôn thuốc phiện nói cho cảnh sát có được không? Ta bảo đảm ta mọi lời ta nói đều là thật sự, khẳng định không lừa các người! Ta biết rất nhiều chuyện bọn chúng làm!”
“Chỉ cần lời cậu là thật, anh khẳng định sẽ làm như vậy.” Tống Tu không chút nghĩ ngợi liền nói, đồng thời phát hiện mình tựa hồ có manh khu không nhỏ.
Hắn đã giúp không ít người, nhưng chỉ mới giúp cá nhân, hoàn toàn đã quên trên đời này, còn có một ít kẻ làm thương tổn rất nhiều người.
Tỷ như nhóm buôn ma túy mà thiếu niên nói.
Có người nghiện là tự lựa chọn đi nếm thử, tất nhiên là bản thân người đó sai, nhưng cũng có người, giống Thẩm Thọ Viễn, là bị người lừa gạt mới nghiện ma túy…
Thẩm Thọ Viễn có lẽ là cũng có phần lỗi trong đó, người khác lại không như vậy.
“Tống Tu.” Phương Xích nhìn Tống Tu, trước kia y lựa chọn việc để Tống Tu làm, cho dù có nguy hiểm, cũng sẽ không thật gây hại đến hắn, nhưng lần này không giống, hơn nữa linh hồn hắn còn tồn tại vấn đề lớn… Phương Xích không tránh được vô cùng lo lắng.
“Lần này, dù không có công đức, ta cũng sẽ hỗ trợ.” Tống Tu nói, nghĩ đến đã từng sa lưới mấy cái trùm ma túy lớn, tâm tình của hắn cũng kém hơn.
Đại đội phòng cháy tuy rằng cùng đại đội chống ma túy một chút cũng không quan hệ gì với nhau, nhưng mấy bộ phim phóng sự liên quan đến chống ma túy, hắn đã xem qua không ít, khi đó hắn cảm thấy mấy kẻ buôn ma túy rất đáng giận, trùm buôn thuốc phiện càng làm người vô cùng chán ghét.
Khi trước hắn cũng không có nhớ vụ này, đây là sai làm của hắn, hiện tại nếu đã biết, hắn đương nhiên sẽ thêm sai nữa.
Phương Xích không ngăn cản nữa, lúc trước Tống Tu cứu y, chính là toàn vô tất yếu, ngược lại tổn hại chính bản thân hắn, phần ân tình kia làm y ghi khắc ngàn năm, hiện tại y sao có thể đi ngăn cản hắn?
Bất luận thế nào, y sẽ bảo vệ Tống Tu thật tốt: “Ngươi cẩn thận một chút, tận lực không để bại lộ, còn có, Vu Đạo Thành cùng ngươi đi, cũng nên làm ra chút cống hiến cho Công An Cửu Xử.”
Nếu Vu Đạo Thành ngoài sáng Tống Tu ở trong tối, mọi việc sẽ dễ làm rất nhiều, rốt cuộc thân phận Vu Đạo Thành không bình thường, Công An Cửu Xử cũng có vài người tài ba… Tống Tu nghĩ nghĩ, rất nhanh liền gật đầu: “Đúng là nên như vậy, ta một người, dù lợi hại mấy cũng không có khả năng thiên hạ vô địch, khẳng định cần người khác hỗ trợ.” Không chỉ có Công An Cửu Xử, còn có đại đội phòng chống ma túy, hắn cũng không một mình.
Trùm buôn thuốc phiện hình như ẩn núp rất tốt, bọn họ tổ chức phi thường nghiêm mật, nhân viên trung tâm đều phải trải qua khảo hạch, thậm chí còn có súng ống và hiện đại hoá vũ khí, rất khó gặm xương cốt, nhưng nếu là đó quỷ hỗ trợ, mọi việc sẽ dễ dàng hơn, cũng có thể giảm bớt thương vong.
Hắn có năng lực như vậy, dù không thể cứu mọi người, cũng nên làm chút việc khả năng cho phép.
Khi Tống Tu và Phương Xích nói chuyện, thiếu niên nọ vẫn luôn nhìn bọn họ chằm chằm, lúc này trên mặt vừa mừng vừa sợ: “Các ngươi thật sự nguyện ý giúp ta? Ta cầu xin các ngươi đem mẹ ta cứu ra!”
“Mẹ ngươi?” Tống Tu nhìn thiếu niên nọ: “Ngươi đem mọi chuyện ngươi biết nói hết đi.”
Trên mặt thiếu niên hiện lên một tia giãy giụa, rốt cuộc gật đầu: “Được!”
Thiếu niên này, chết chưa đến một năm, cậu vốn có một gia đình hạnh phúc, có cha mẹ ân ái, sau lại bởi vì ma túy, hết thảy tất cả đã bị huỷ hoại…
Thiếu niên tên là Dương Hoành, mẹ cậu là một khu nhà bình thường trợ giảng đại học, cha cậu tự xây dựng sự nghiệp mở công ty, tuy so với tầng lớp cao hơn không là gì, so phía dưới cũng xem như dư dả, hai người còn rất yêu cậu, cho nên cậu vẫn luôn rất hạnh phúc.
Nhưng sau này hết thảy lại đã xảy ra biến hóa…
“Có một số việc, ta cũng là sau này mới biết được, là thế này, cỡ chừng sáu bảy năm trước, mẹ ta đang làm trợ giáo đại học, có một nam học sinh thích ta mẹ, còn cùng ta mẹ thổ lộ. Ta mẹ không phải lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, sau đó liền như mọi khi trực tiếp cự tuyệt, nhưng không nghĩ tới hắn vẫn không chịu từ bỏ, ngược lại bắt đầu tiếp tục không buông tha mà theo đuổi ta mẹ, làm rất nhiều việc quá mức, làm rất nhiều người biết, ta mẹ không chịu nổi quấy nhiễu, cuối cùng liền đối hắn nói lời nói nặng, nói chính mình không có khả năng coi trọng hắn gì đó.” Khi Dương Hoành nói lên này đó cùng mẹ mình có quan hệ sự tình, rõ ràng có chút ngượng ngùng, nhưng lại cũng không có tạm dừng, đồng thời hàm chứa tràn đầy hận ý: “Ta mẹ nói rất nặng, bởi vì trước kia cự tuyệt rất nhiều lần đối phương đều coi như nghe không hiểu, nàng lần này vẫn là trước mặt mọi người nói, ngày đó lúc sau, người kia liền không lại đi trường học đi học, sau lại còn lui học, ta mẹ biết chuyện này cũng có chút áy náy, nhưng dù sao cũng là đối phương có sai trước đây, cũng liền buông ra, chúng ta cũng cho rằng sự tình tới rồi nơi này liền xong rồi.”
Dương hoành sẽ nhắc tới người này, hiển nhiên người này cùng hắn kẻ thù có quan hệ… “Hắn là cái kia trùm buôn thuốc phiện, hoặc là cùng cái kia trùm buôn thuốc phiện có quan hệ?”
“Chính là như vậy! Người kia là trùm buôn thuốc phiện biểu đệ, hiện tại cũng là cái kia tổ chức đầu mục chi nhất! Hắn lúc ấy biến mất 3-4 năm, tái xuất hiện thời điểm, cũng đã hoàn toàn đại biến dạng, đương nhiên, hắn ngay từ đầu cũng không có tìm tới chúng ta, mà là tìm người khác, thiết kế ta mẹ hấp độc…”
Mẹ Dương Hoànhcao v hã lớn lên thật xinh đẹp, khí chất lại tốt, bởi vậy ở trường rất được hoan nghênh, học sinh cũng rất thích nàng, ba năm trước, khi nàng đã dạy học sinh gặp phải tốt nghiệp, nàng cũng liền tham gia rất nhiều bữa tiệc.
Cái kia bị nàng cự tuyệt quá người tên là Vương Tín Hồng, hắn đầu tiên là nghĩ cách làm cao văn nhã một cái nữ học sinh nghiện ma túy, sau đó liền dùng ma túy làm mồi dụ, làm một nữ học sinh thân cận Cao Văn Nhã, thừa dịp các loại bữa tiệc cho Cao Văn Nhã ăn các loại bỏ thêm liêu đồ vật, cuối cùng làm cao văn nhã nghiện ma túy.
Khi Cao Văn Nhã phát hiện không thích hợp, nàng đã không chịu được.
Cũng như những người nghiện ma túy khác, Cao Văn Nhã sợ hãi người khác biết chuyện này, không dám nói ra, chỉ nghĩ tự mình nghĩ cách cai nghiện, nhưng chỉ bằng chính mình, có mấy ai có thể từ bỏ ma túy bằng ý chí?
Cao Văn Nhã muốn cai nghiện, nhưng dù nàng đem trên tay ma túy tất cả đều từ bồn cầu hướng đi rồi, khi cơn nghiện ma túy phát tác, nàng vẫn là sẽ nhịn không được chạy ra đi, sau đó cùng người khác muốn ma túy.
Chuyện nghiện ma túy, Cao Văn Nhã ngay từ đầu gạt người nhà, hoàn toàn không cho người nhà biết gì, nhưng dù sao cũng là người một nhà, nàng đột nhiên tiêu rất nhiều tiền, cha Dương Hoành sao có thể không phát hiện?
Ngay từ đầu, cha cậu dương bằng hải còn tưởng rằng thê tử là xuất quỹ, chính rối rắm, Cao Văn Nhã  rốt cuộc nhịn không được đem chính mình hấp độc sự tình nói cho nàng, không vì cái gì khác, liền bởi vì Vương Tín Hồng tìm tới nàng, còn dùng nàng hấp độc sự tình uy hiếp nàng, muốn nàng bồi chính mình lên giường.
Cao Văn Nhã sau khi nghiện ma túy đã gạt chồng con nàng, chính là sợ chồng nàng biết sẽ tức giận rồimu  ly hôn, bản thân lại cũng thừa nhận rồi áp lực cực lớn, lúc này, nàng rốt cuộc kiên trì không được, sau đó đem sự tình tiền căn hậu quả kỹ càng tỉ mỉ mà nói cho Dương Bằng Hải.
Dương Bằng Hải đại kinh thất sắc, nhưng hắn cũng không có khả năng vì chuyện này liền cùng Cao Văn Nhã ly hôn, cho nên, hắn hứa hẹn sẽ không theo Cao Văn Nhã ly hôn lúc sau, coi như cơ quyết đoán đem nàng đưa đi cai nghiện sở, sau đó, hắn lại đi báo cảnh, làm cảnh sát đem cấp Cao Văn Nhã cung cấp ma túy người tất cả đều bắt, hắn báo nguy thời điểm, cường điệu nhắc tới người, tự nhiên chính là Vương Tín Hồng.
Cuối cùng, cảnh sát bắt được rất nhiều người, ngay cả Vương Tín Hồng, đều ở hắn hẹn Cao Văn Nhã khách sạn bị đả thương, nhưng dù như vậy, hắn vẫn trốn thoát. Dương Bằng Hải rất thất vọng, nhưng cũng không quá để ý, chỉ nghĩ chờ Cao Văn Nhã từ cai nghiện sở ra tới lúc sau người một nhà hảo hảo mà sinh hoạt — tuy Cao Văn Nhã bởi vì chuyện nghiện ma túy đã bị trường học khai trừ rồi, nhưng hắn cũng không nuôi nổi vợ mình.
Dương Bằng Hải nghĩ thì tốt, đáng tiếc không lâu sau đó, công ty hắn bắt đầu liên tiếp xảy ra chuyện.
Khi Dương Bằng Hải đại học mới vừa tốt nghiệp, tìm ở xưởng dệt chạy tiêu thụ công tác, hắn đầu óc sống, sẽ xem người sắc mặt, lại có thể chịu khổ, lúc ấy liền nhận thức rất nhiều khách hàng, thậm chí còn tự học tiếng Anh khẩu ngữ, bắt đầu tiếp nước ngoài đơn tử.
Hắn chạy 5 năm tiêu thụ, tích lũy cũng đủ nhân mạch cùng khách hàng lúc sau, liền rời đi công tác công ty, cầm những cái đó năm tích cóp hạ tiền bắt đầu làm một mình. Từ lúc bắt đầu tiếp đơn tử chỉ có thể tìm nhà xưởng giúp chính mình làm, kiếm lấy trung gian kém đến chậm rãi có chính mình máy móc, chính mình nhà xưởng, hắn lại đi qua 5 năm.
Khi đó, Dương Bằng Hải đã có chính mình nhà xưởng, có ba mươi mấy cái công nhân, chỉ có gặp được chính mình nhà xưởng sẽ không làm đơn tử, hắn mới có thể chuyển nhượng cho người khác, tuy nói không phải đại phú đại quý, lại cũng đã làm rất nhiều người hâm mộ…
Nhưng là, sau khi Vương Tín Hồng chạy thoát, đầu tiên là từ hắn nhà xưởng vận đi ra ngoài hàng hóa bị người đảo thượng xăng tất cả đều huỷ hoại, sau lại, lại có một ít lưu manh đột nhiên ở một cái ban đêm vọt vào hắn nhà xưởng, đập hư hắn máy móc, còn đả thương hắn công nhân…
Chuyện như vậy nếu là chỉ có một kiện, Dương Bằng Hải tự nhiên có thể giải quyết hảo, nhưng là một cọc tiếp theo một cọc không dứt, lại rất mau khiến cho hắn công ty khai không nổi nữa, hắn còn không thể không bồi thường người khác một tuyệt bút tiền.
Đến lúc này, Dương Bằng Hải cũng biết đây là có người ở nhằm vào hắn, tự nhiên cũng nghĩ đến Vương Tín Hồng, hắn sợ Vương Tín Hồng lại tìm cái gì cửa hông biện pháp hại người, liền dùng tốc độ nhanh nhất đem vợ mình từ trại cai nghiện đưa về nhà, sau đó mang theo vợ con về quê hắn.
Quê Dương Bằng Hải là ở nông thôn, hắn vốn tưởng rằng rời đi phấn đấu mười mấy năm thành thị, những người đó liền không có biện pháp lại tìm tới hắn, lại không nghĩ rằng lại nghĩ sai rồi.
Quê quán sinh hoạt vẫn là rất bình tĩnh, Cao Văn Nhã tuy còn nhịn không được sẽ nhớ thương ma túy, nhưng có chồng con bồi, cũng sẽ không lại đi ăn loại này hại người đồ vật, nhưng người một nhà bình tĩnh sinh hoạt, cuối cùng lại không đến một tháng.
Lúc Dương Hoành tan học bị người xả tiến một chiếc ngừng ở ven đường Minibus bắt đi, Vao Văn Nhã cùng Dương Bằng Hải, còn trước tiên nhận được uy hiếp điện thoại…
“Những người đó đem ta bắt đi, còn đánh ta, làm ta ba mẹ mang theo tiền đi chuộc ta, nếu là mấy cái giờ chưa thấy được người, liền sẽ giết con tin, ta ba mẹ vốn dĩ tưởng báo nguy, nhưng báo nguy rốt cuộc phí thời gian, tiểu địa phương cảnh sát còn chỉ có như vậy mấy cái… Nghe được đối phương nói như vậy, bọn họ không dám trì hoãn, chỉ có thể đuổi tới chỉ định địa phương đi, sau lại… Những người đó khi dễ ta mẹ, cha ta liều mạng phản kháng, lại bị bọn họ đánh chết… Ta ngay từ đầu không chết, bọn họ tiên ma túy cho ta và mẹ, làm bọn ta đều nghiện ma túy, sau đó khiến cho chúng ta xin tha…” Dương Hoành nói tới đây, nói một cách mơ hồ, nhưng trên mặt hận ý lại rõ ràng không thể che giấu.
Cậu cùng mẹ cậu, không hề nghi ngờ đã chịu cực kỳ tàn ác đối đãi, đặc biệt là mẹ cậu, một nữ nhân ở như vậy trong hoàn cảnh bị “Khi dễ”…
“Ta sau đó bị bọn họ tiêm vào một loại nghe nói là kiểu mới ma túy đồ vật, mới chết, trước khi chết ta đau thật lâu thật lâu, khi đó ta đã nghĩ, nhất định phải báo thù, kết quả sau đó, ta phát hiện mình đã biến thành quỷ, đáng tiếc, dù biến thành quỷ ta không muốn buông tha bọn chúng, nhưng lại không thể làm chúng bị thương.”
“Một đám súc sinh!” Viên Thiến Song nhịn không được mắng.
“Đúng vậy, chính là một đám súc sinh! Ta xin các ngươi, nhất định phải giúp ta! Không, kỳ thật không chỉ giúp ta, đi theo bọn họ, không nhỉ có mỗi ta là quỷ, còn có cha ta, còn có ba con quỷ khác, bất quá chúng ta rất ít tiếp xúc, bởi vì cha ta sợ bọn họ làm hại ta.” Dương Hoành lại nói: “Vốn còn những con quỷ khác, nhưng sau lại bị hồn phi phách tán, cha ta sợ ta sẽ bị như vậy, đã từng bảo ta đi đầu thai, nhưng ta không muốn đi, hiện tại mẹ ta còn đang chịu khổ, còn có rất nhiều người bị bọn chúng hại, nếu những người đó vẫn luôn tiêu dao như vậy, ta dù chết cũng không thể nhắm mắt.”
Trước kia cậu cái gì cũng không hiểu, cha mẹ quản nhiều một chút sẽ nhịn không được cùng cha mẹ nháo loạn, nhưng đã trải qua chuyện như vậy, cậu đã trưởng thành hơn.
Chỉ là, cậu đã biến thành quỷ, dù trưởng thành, thì có ích lợi gì?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play