Sáng hôm sau khi Tôn Hạ Linh thức dậy, đi xuống dưới nhà thì thấy Huỳnh Bạch Nam đang ngồi đợi ở bàn ăn.
Nhìn trên bàn không có gì, cô liền hỏi:
- Đồ ăn đâu rồi ?
Huỳnh Bạch Nam thản nhiên trả lời
-Đồ ăn nào chứ, em hãy nấu ăn đi
-Nấu ăn sao!
-Nấu ăn thôi cũng không biết nấu hay để tôi nấu cho em ăn ?
-Không, tôi biết.
Huỳnh Bạch Nam vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía nhà bếp
-Nhà bếp ở bên đó.
-Tôi biết rồi !!
Tôn Hạ Linh nấu ăn xong thì hai người ngồi ăn.
Trong lúc ăn thì Huỳnh Bạch Nam bỗng!
-“ Hắt xì! ! ”
Tôn Hạ Linh thấy vậy đã nhẹ nhàng đặt tay lên vai Huỳnh Bạch Nam ân cần hỏi:
-Anh có sao không? Bị cảm à?
Huỳnh Bạch Nam hất nhẹ tay cô ra, nói với giọng lạnh lùng:
-Không sao !!!
-“ Anh ấy bị gì vậy nhỉ? Từ chuyện tối qua đến sáng nay cứ như trở thành một con người hoàn toàn khác.
”
Huỳnh Bạch Nam nhìn chằm chằm vào Tôn Hạ Linh rồi nhấc cao một tay cô lên hỏi như ra lệnh:
-Nói đi! Em đã cho gì vào đồ ăn?
Tôn Hạ Linh cố vùng ra, tức giận nói:
-Cái gì cơ? Anh cho rằng tôi muốn hãm hại anh à?
Huỳnh Bạch Nam tự nhiên quát lớn
-Nói mau đi!
-Tôi không cho gì vào đó cả, chỉ có một chút bột tiêu thôi.
-Là tiêu ??
Tôn Hạ Linh không hiểu sao nhưng cô rất lo lắng cho Huỳnh Bạch Nam
-Anh vẫn ổn chứ!
-Ừ! !!
Huỳnh Bạch Nam đang ăn thì đột nhiên đứng dậy vô tình đánh rơi ly nước trên bàn
“ ! Choang! ”
Anh bước đi một cách loạng choạng, lảo đảo rồi ngã lăn ra sàn làm Tôn Hạ Linh lo sợ chạy lại
-Huỳnh Bạch Nam anh bị sao vậy? Mau tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ mà
Gọi mãi không thấy Huỳnh Bạch Nam tỉnh dậy làm Tôn Hạ Linh càng lo sợ hơn, cô đặt tay lên người anh ấy thấy nóng rát liền nghĩ thầm:
-“ Tại sao cơ thể anh ấy lại nóng như vậy, chưa kể còn nổi mụn đỏ nữa.
Có phải anh ấy bị bệnh không? Tại mình nên anh ấy mới như vậy sao?”.