-Quỷ dạ xoa đáng ghét! Em chửi ai đó?
-Không có, tôi không chửi anh mà!
-Mau gọi lại! Không thì...
-Anh yêu...anh yêu...anh yêu...được chưa??
-Rồi, rồi sao mà gọi lắm thế.
Lúc nãy anh nói nếu em không gọi anh là “ anh yêu” thì anh sẽ không hôn em còn bây giờ em gọi nhiều vậy thì anh...
“Ưm...”
-Anh...ư.
Bỏ tôi ra
Tôn Hạ Linh dùng hết sức đẩy Huỳnh Bạch Nam ra xa
-Huỳnh Bạch Nam anh quá đáng lắm.
Anh ăn hiếp tôi.
-Đâu có! Anh chỉ trả lại nụ hôn đầu của em thôi mà!
Tôn Hạ Linh lúng túng không biết trả lời làm sao
-Anh trả nhưng nó cũng có trở lại đâu!!!
-Ây da, hay để anh dùng thân để đền bù cho em nhé!
-Tôn Hạ Linh hoảng hốt: Không...!không cần!
-Sao vậy?
-Đã nói là không cần mà
-Em không cần nhưng anh cảm thấy rất có lỗi
Nói xong Huỳnh Bạch Nam bế bổng Tôn Hạ Linh về phòng
-A, thả tôi xuống.
Huỳnh Bạch Nam ném Linh Linh lên giường và cởi áo ra
-Linh Linh nói với giọng sợ hãi: “ Anh...anh muốn làm gì?
-Cái này không phải em biết rất rõ sao?
-“Hắn...đáng sợ quá!”
-Em cứ coi đây là lời xin lỗi chân thành của anh là được.
“Ưm...!!”
-Không được, không được.
Anh đã hứa với tôi là anh sẽ không động chạm gì tới tôi rồi, anh không được thất hứa!!
-Anh hứa với em điều này khi nào nhỉ? Rõ ràng anh chỉ nói nếu em làm tốt chuyện này thì anh sẽ cho em tiền và cho em trở lại trường học thôi mà.
-Dù vậy anh cũng không được làm.
Anh phải biết rằng tôi không phải bạn gái thật sự của anh.
-Chứ chẳng phải em nói là không có tài diễn xuất à? Vậy bây giờ anh dạy em nhé!
“Ưm...”
-Không, không.
Tôi muốn đi shopping, là shopping đó.
Anh hãy đưa tôi đi đi.
-Shopping à? Được thôi!!
Tôn Hạ Linh gật gật
Huỳnh Bạch Nam cầm áo lên mặc vào
-“Haiz may mà hắn còn tha cho mình.
Không biết một tuần ở đây sẽ thế nào.
Nghĩ tới thôi cũng thấy đáng sợ.
Mình muốn nhanh chóng trở về nhà thăm mẹ”
-Huỳnh Bạch Nam nhìn Linh Linh nói: “Sao còn đứng ngây ra đó.
Mau đi thôi!”
-Tôn Hạ Linh cúi đầu: Ừm!.