Dì Ngô nghe thấy động tĩnh mới đi từ trên lầu xuống dưới, trong tay còn đang cầm giẻ lau, đứng ở thang hai chân bắt đầu nhũn ra ngồi bệt xuống, thân thể hơi béo ngả về phía sau, vỗ ngực nói câu a di đà phật.

“Con rắn này to quá!”

Nói xong vội vàng chạy lên lầu quét tước vệ sinh, căn bản không muốn ở lại nơi kinh khủng này, thuận tiện nhắn cho con gái Tạ Trì bảo cô ở phòng ngàn vạn lần đừng ra ngoài.

Kiều Minh Nguyệt cũng muốn lên lầu, nhưng hiện tại cô đã bị Bắp chặn, nếu muốn đi lên lầu cần phải đi vòng qua Bắp, như vậy phải cùng nó tiếp xúc “Gần gũi”, không sai, chỉ cần đứng gần tầm 1 mét Kiều Minh Nguyệt đã phải thở bình oxy.

“ Anh ôm em lên?” Sầm Nghiên Thanh đề nghị.

“ Từ từ, em vào phòng bếp để bình tĩnh một lát.”

Cứ như vậy, vốn dĩ phòng bếp ban đầu còn tương đối rộng, sau khi chứa ba anh em họ Kiều, Kiều Vọng còn lôi kéo thêm Lưu Diệc vào trong, Kiều Minh Nguyệt hận không thể treo Sầm Nghiên Thanh thành vật trang sức ở trên người mình, chỉ có một người vừa sợ rắn vừa ế như Kiều Thư căm giận kéo tủ lạnh ra kiếm ăn.

Rõ ràng bọn họ mới vừa ăn xong cơm trưa, một đám người chui ở phòng bếp cho hết thời gian 1 tiếng, kéo cửa kính lên, sau khi bàn bạc xong quyết định nấu lại gạo nếp bao bánh quẩy mà dì Ngô làm mấy hôm trước.

Món này khá đơn giản làm lại nhanh còn có thể cho bọn hắn giết thời gian, Kiều Thư lập tức lấy đồ ra từ tủ lạnh, Sầm Nghiên Thanh phụ trách tìm công thức nấu ăn, Kiều Minh Nguyệt cũng hứng thú qua xem, không nhìn Niệm Niệm cùng bắp nữa mà thử làm gạo nếp bao bánh quẩy cùng bọn họ.

Cô duỗi tay, trừ Sầm Nghiên Thanh ra thì ba người còn lại đồng thời mở miệng: “ Đừng động tay!”

Kiều Minh Nguyệt không phục: “ Em cũng không tin, một cái gạo nếp bao bánh quẩy có cái gì khó!”

" Không phải khó hay không,” Kiều Vọng phân tích, “ Em không hợp xuống bếp, sẽ bị thương.”

“ Hừ, em phải tự mình làm một cái.”

Sầm Nghiên Thanh rất nhiên là đứng về phía vợ, đã bắt đầu trợ giúp cô chuẩn bị cái thớt gỗ cùng chày cán bột.

Kiều Thư da đầu bắt đầu tê dại: “ Này đừng chiều em ấy như vậy!”

Sầm Nghiên Thanh: “Thứ này làm như thế nào cũng không đến nỗi ăn sẽ chết.”

Gạo nếp bánh quẩy chà bông hoa quế đường trắng tổ hợp, dù làm trình tự trước hay sau, đều sẽ không quá khó ăn…… nhỉ?

Lưu Diệc đang ở chỗ nồi chưng gạo nếp, tủ lạnh cũng chỉ dư lại một cây bánh quẩy, mấy người kia không phục lắm, nói muốn làm bánh quẩy.

Mà nếu không có bánh quẩy thì món gạo nếp bao bánh quẩy không có linh hồn.

Vấn đề là bánh quẩy làm không đơn giản, rất khó làm tại nhà được.

Vật vã trong bếp nửa giờ, tạo ra một đống rác rưởi, đặc biệt là Kiều Minh Nguyệt vì làm ra bánh quẩy mà dao cũng chém không ngừng.

Một chiếc bánh quẩy cuối cùng trở thành vật báu, gạo nếp chín là bắt đầu đến thời điểm gói bánh, Kiều Minh Nguyệt rất nhanh tay, mắt lanh lẹ kéo xuống một nửa bánh quẩy, dư lại một nửa để lại cho bọn họ tự tranh nhau.

Kiều Thư dựng lông lên gào: “Kiều Minh Nguyệt ngươi thật quá đáng!!!”

Còn lại ba người bọn họ phải chia nhau một nửa bánh quẩy, mà chỉ một mình Kiều Minh Nguyệt đã bá đạo mà chiếm một nửa.

“Hừ, tay chậm phải chịu thôi.”

Kiều Minh Nguyệt hiệu suất rất cao, trên cái thớt sạch sẽ để một lớp gạo nếp, hôm nay dư lại mỗi gạo nếp màu trắng miễn cưỡng cũng có thể sử dụng, mang bao tay tay lên ấn san bằng một lớp gạo, sau đó bực bội việc ấn không bằng, liền dùng chày cán bột để cà, miễn cưỡng làm ra một lớp có mặt ngoài mượt mà.

“ Tiếp theo cho vào cái gì nhỉ?” Kiều Minh Nguyệt nói thầm.

“Chà bông?” Sầm Nghiên Thanh nhắc nhở.

“ Đúng đúng!” Kiều Minh Nguyệt nắm một nắm chà bông tắc lên, sau đó cầm lấy bánh quẩy, nhìn một đống gia vị bên cạnh, cầm lấy một bình đen tuyền xối lên non nửa bình, “Thêm chút dấm sẽ chua chua, ăn càng ngon.”

“Dấm?” Sầm Nghiên Thanh đã ý thức được không thích hợp, nhíu mày, bắt đầu lui về đằng sau, rời xa chiến trường.

Kiều Minh Nguyệt còn bỏ thêm hai cây lạp xưởng, sau đó dùng chín trâu hai hổ dùng gạo nếp bao lại, một chiếc bánh siêu to khổng lồ đen như mực đã ra lò.

“Ha ~ rốt cuộc đã xong.” Kiều Minh Nguyệt thả lỏng được dây thần kinh, cầm cục bột đen tự hào, nhìn về phía Sầm Nghiên Thanh đang đứng một bên.

Sầm tổng mặt không đổi sắc: “Anh cảm thấy tác phẩm của em quá xuất sắc em nên nếm trước.”

Người đứng quan sát nửa ngày là hai anh em họ Kiều lộ ra vẻ mặt bội phục.

Kiều Minh Nguyệt nghiêm túc nghĩ nghĩ.

Cô sẽ không bó buộc trong công thức truyền thống, cô phải có phong cách riêng của mình!

“ Được rồi, em sẽ nếm trước một ngụm, anh đợi em ăn xong rồi sẽ có phần nha.”

“ Ừ, không sao.” Sầm Nghiên Thanh một chút đều không cảm thấy tiếc.

Kiều Minh Nguyệt đánh bạo nếm một ngụm, một ngụm đi xuống, chua ngọt còn có các loại hương liệu hương vị hỗn tạp ở bên nhau, —— ban đầu cô còn tưởng rằng chính mình cho nhầm dấm thành nước tương,kết quả ăn xong mới phát hiện lúc đầu cô bỏ đúng rồi, chính xác là dấm lần thứ hai cho thêm vào mới là nước tương.

Cô chuẩn bị thăng.

Hít sâu mấy hơi, sửa sang lại tâm trạng, vẻ mặt Kiều Minh Nguyệt nghiêm túc mà tuyên bố: “ Em sẽ không bao giờ nấu cơm.”

Kiều Thư: “ Em biết tự mình hiểu lấy mình đã là rất tốt.”

Kiều Minh Nguyệt không có cách nào phản bác lại lời trào phúng của hắn, rốt cuộc cô vừa mới nếm tác phẩm của chính mình…… Từ từ,Sầm Nghiên Thanh vừa nãy có phải đang bẫy cô đúng không?

Cô lập tức trừng mắt qua.

Sầm Nghiên Thanh giả vờ không có việc gì cầm lấy di động nhìn nhìn thời gian, “12 giờ 50, chuẩn bị đưa bắp đi?”

“!!!!”Kiều Minh Nguyệt lập tức bị dời lực chú ý.

Cô quay đầu nhìn về phòng khách, nhạy bén mà nhận thấy được bất ổn.

Niệm Niệm là em bé lảm nhảm, còn có Từ Lập chơi với con bé, dù chỉ còn lại Bắp chơi cùng, con bé đều có thể nói liên hồi 3 giờ, kết quả hiện tại toàn bộ phòng khách yên lặng.

Kiều Minh Nguyệt thấy con gái bảo bối lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, phảng phất giống như trong nháy mắt toàn bộ nhận thức về giới đều vỡ nát.

Ánh mắt cô nhìn xuống.

…………

Có lẽ, đời này cô sẽ không có cơ hội nhìn thấy lần thứ hai.

Tận mắt nhìn thấy một con rắn lớn ở trên sô pha ị đùn.

Quá đáng đến mức Kiều Minh Nguyệt cạn lời, nội tâm của cô trực tiếp sụp đổ vặn vẹo, sau đó bình tĩnh mà kéo những người khác qua cùng nhau đau khổ.

Những người bị cô kéo qua tới - Kiều Vọng Kiều Thư cùng Lưu Diệc: “……………………”

Sầm Nghiên Thanh là người bình tĩnh nhất ở đây, khi mọi người còn đứng ở phòng bếp hoảng sợ, trong thâm tâm nhảy ra nhãn dán《 hò hét, hắn chỉ đứng ở nơi đó, thở dài thật sâu.

Người nhà họ Kiều thật phong cách, thật đúng là, có một phong cách riêng.

Sau đó, hắn gọi điện thoại liên hệ cửa hàng giao một bộ sô pha mới lại đây, hơn nữa dò hỏi nhân gia có dịch vụ lấy cũ đổi mới hay không, đối phương lập tức nói có, Sầm Nghiên Thanh mới thả lỏng nói địa chỉ, nhắn bọn họ mau chóng lại đây.

“Này còn mẹ nó là như thế nào làm được!!!!” Kiều Thư hai tay nắm tóc, trong đầu đang suy diễn cuồng loạn Einstein.

*Einstein - nhà vật lí học của thời đại,hay người Việt mình còn gọi là Anh-Xtanh đó cả nhà.

Kiều Vọng sắc mặt tái nhợt: “ Nó kéo phân ra sô pha…………”

Lưu Diệc: “Không được, thế nhưng em cảm thấy vấn đề này có thể lí giải được?”

Hai anh em Kiều Vọng, Kiều Thư đồng thời quay đầu nhìn về phía Lưu Diệc.

Lưu Diệc cũng: “…… Coi như em cái gì cũng chưa nói.”

Cung phản ứng dài nhất nhưng khoảng cách gần nhất chính là Niệm Niệm, bé chính mắt chứng kiến thú cưng Bắp mà chính mình thích nhất, ở trước mặt mình kéo ****, xịt keo cứng nhắc, sợ tới mức oa oa khóc lớn, lấy tóc độ như đang thi chạy marathon chạy đến phòng bếp, bám vào mặt pha lê một bên nhảy một bên khóc: “Mụ mụ mụ mụ mụ mụ mụ mụ mụ mụ —— mụ mụ mụ mụ mụ mụ chu mi nga!!!!!”

Kiều Minh Nguyệt lần đầu tiên không muốn làm một người mẹ tốt, cô tránh ở sau cánh cửa pha lê, không có lập tức đi ra ngoài ôm con bé.

Cô quá mệt mỏi rồi.

Người bình thường duy nhất -Sầm Nghiên Thanh kéo cửa ra, dọn rác.

Trong nháy mắt kia, một nhà họ Kiều đều nhìn Sầm Nghiên Thanh bằng ánh mắt tràn ngập cuồng nhiệt.

Hắn bế Niệm Niệm lên trấn an, sau đó vẻ mặt lạnh nhạt thông báo cho Từ tiên sinh về giá cả bồi thường cùng với mời hắn lập tức mang theo bắp rời khỏi nơi này.

Từ Lập vì bảo vệ thanh danh của vật cưng, hình ảnh văn nhã dịu dàng lập tức đổ vỡ: “Thật quá đáng! Các ngươi một đám ở trên mạng xem gấu trúc đứng chổng ngược ị phân xem rất vui vẻ! Rắn Hoàng Kim thì sao?! Gái đẹp cũng đều phải ị phân nhé!!!”

Kiều Thư hô to: “Gấu trúc đáng yêu hơn nhiều! Ngươi không cần bôi bác bảo bối của quốc gia!!!”

Từ Lập: “ Đồ nhân loại tiêu chuẩn kép!!!!”

Kiều Vọng giơ lên di động, uy hiếp: “Nếu ngươi không đi ta sẽ báo công an.”

Kiều Minh Nguyệt: “ Tôi không bắt anh dọn sạch sẽ rồi mới đi là cũng đã cho anh mặt mũi!”

Niệm Niệm khóc lớn: “ Bác Từ mau cút đi!!!”

Kiều Minh Nguyệt: “…… Tuy rằng đúng là vậy, nhưng bảo bối đừng nói khó nghe như vậy.”

Niệm Niệm: “Ô huhuhuhu———”

Sầm Nghiên Thanh vỗ nhẹ phía sau lưng bé tránh cho khóc đau sốc hông.

Là một người yêu rắn, Từ Lập hoàn toàn không chịu nổi nữa, ôm Bắp rời khỏi hiện trường.

Nghe thấy động tĩnh lớn, dì ngô xuống lầu lần nữa mới thấy “Chiến trường” lần đầu tiên có ý nghĩ từ chức.

Toàn bộ gia đình rơi vào hoàn cảnh hoảng loạn.

Điện thoại Sầm Nghiên Thanh bị Kiều Thư cầm thúc giục người giao hàng đi nhanh, Kiều Vọng cùng Lưu Diệc tìm kiếm cồn trong các ngăn tủ chuẩn bị tiêu độc cho cả nhà, Kiều Minh Nguyệt cùng Sầm Nghiên Thanh ôm Niệm Niệm đi lên phòng ngủ thay quần áo tắm rửa.

Niệm Niệm đáng thương ngâm mình ở bồn tắm tràn đầy xà phòng, đôi mắt đỏ hoe, ước chừng đổ nguyên một bình sữa tắm đi vào, toàn bộ phòng tắm đều là hương vị sữa, lúc Sầm Nghiên Thanh đưa quần áo lại đây, thiếu chút nữa hít thở không thông, vội vàng mở cửa để thở.

“Còn muốn nuôi rắn hay không?” Kiều Minh Nguyệt một bên gội đầu cho bé một bên hỏi.

“Mụ mụ còn sẽ không bao giờ nuôi thú cưng!”

Tốt, con gái cô rất thức thời, trực tiếp từ chối tất cả các loại thú cưng.

“Ba ba mau giúp con xoá hết các nhãn dán trên điện thoại!” Niệm Niệm duỗi cánh tay hô to, “Còn có lịch sử trò chuyện với bác Từ cũng xóa luôn!!!!”

“Tốt.” Sầm Nghiên Thanh xoay người vào nhà, tìm được điện thoại của con bé trên giường, đứng ở cửa phòng tắm xoá trước mặt bé.

Niệm Niệm khóc một tiếng: “ Còn sẽ không bao giờ thích màu vàng!!!”

Sầm Nghiên Thanh thong dong mà xoá hết dữ liệu.

“Mụ mụ xe……”

“Ngày mai, à không, đêm nay liền xử lý.”

Niệm Niệm lúc này mới yên lòng, rửa sạch sẽ, thay áo ngủ sạch sẽ, quần áo ban nãy vừa mới ôm Bắp cũng không cần, ném nhanh xuống.

Kiều Minh Nguyệt tắm rửa cho bé mệt đến đau vai mỏi gối,ngồi ở một bên nghỉ ngơi, Sầm Nghiên Thanh giúp Niệm Niệm sấy tóc, cười vào mặt họ: “Này có gọi là ‘ người một nhà phải giống nhau’?”

Cả nhà bọn họ đều không thể tránh né bóng ma tuổi ấu thơ về rắn.

Kiều Minh Nguyệt nghĩ nghĩ: “Cho nên Niệm Niệm vẫn càng giống em.”

“ Ừ, chính xác giống em hơn.”

Như cơn giông, nói mưa liền mưa,nói ném liền ném, thật là giống mụ mụ như đúc.

Ba người bọn họ ở trên lầu, phía dưới mấy người đối mặt với nhân viên giao sô pha, cực lực giải thích sự việc vừa mới phát sinh.

Một con rắn Hoàng Kim coi sô pha của bọn họ như một cái nhà WC, loại sự tình này rõ ràng mức độ đáng tin bằng 0.

Nhân viên công tác tỏ vẻ: Thêm tiền.

******

Đôi lời than thở của editor

Mọi người đâu hết rồi T.T, đọc đi mọi người truyện khùng điên lên được, chương này đọc mà thấy mất não luôn:)))))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play