o
Hạnh phúc luôn tới bất chợt như thế đấy!
Khi nhìn thấy thông báo này của hệ thống, Lịch Duyệt Tinh không dám tin. Hắn dụi mắt, sau khi chắc chắn ý của hệ thống chính là ý mình mong ngóng, bỗng chốc hắn cảm thấy vui sướng ngất ngây.
Cuối cùng.
Cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Tuy hơi đắt tí nhưng vấn đề có thể giải quyết bằng tiền không phải là vấn đề!
Lịch Duyệt Tinh không chút do dự nạp phần của mình, về phần của Túc Minh Khiêm, hắn hơi chần chừ.
Dĩ nhiên không phải tiếc tiền.
Tiêu tiền cho bé con, có được gọi là tiêu tiền không?
Chủ yếu là… Hắn cảm thấy mình biến thành phiên bản bình thường, rồi ôm bé con phiên bản chibi vào lòng rất chi là mlem; nhưng hắn bản bình thường ôm bé con bản bình thưởng cũng mlem hết sảy.
Hai cái mlem không phân cao thấp khó mà lựa chọn.
Lịch Duyệt Tinh tiến thoái lưỡng nan một lúc, hắn nhanh trí, lặng lẽ nhắn tin cho hệ thống: “Tao có thể nạp cơ thể bản bình thường của tao trước, chờ tới địa điểm mới rồi lại nạp cơ thể bản bình thường của bé con không?”
Nếu được, sau khi vào hắn có thể ôm bé con bản chibi bằng cơ thể bình thường, sau khi táy máy tay chân một hồi mới mở khóa cơ thể phiên bản bình thường, tiếp tục táy máy tay chân.
Một lựa chọn, hai niềm vui, có được cả cá lẫn tay gấu.
【Hệ thống: Có thể】
【Hệ thống: Người chơi vẫn có thể mở khóa, Túc Minh Khiêm phiên bản búp bê: 1888 điểm cống hiến. Xin hỏi có mở khóa không? Có – Không】
Lịch Duyệt Tinh nhìn trân trân vào thông báo này, đầu bỗng nảy số.
Chẳng phải đây chính là hình thức yêu thương trong lòng bàn tay tối cao mà mình vẫn luôn mong ngóng ư?
Lịch Duyệt Tinh sướng rơn, trăm triệu lần không ngờ rằng kỳ vọng cứ ngỡ đã tan thành mây khói cuối cùng lại được thực hiện. Hắn kéo Túc Minh Khiêm: “Mình mau vào thôi bé cưng, đi vào có niềm vui bất ngờ đó.”
Túc Minh Khiêm ngẩn người, trong lúc đi về phía trước theo yêu cầu của Lịch Duyệt Tinh, cậu hỏi: “Niềm vui bất ngờ như nào?”
Hai người cùng bước vào lối đi màu xanh lam.
Sắc xanh thăm thẳm bao phủ lấy họ.
Ở trong đây, Lịch Duyệt Tinh tạm thời mất đi nhận thức về Túc Minh Khiêm, hắn được trải nghiệm những cảm giác khác.
Dường như hắn bị ném lên không trung, biến thành một đống bột mì, bị người ta vẩy ít nước, vo tròn rồi kéo mạnh… Sau đó, ánh sáng hội tụ rồi phân tán, hắn thấy mình đang ở trong khu vườn nhỏ của một biệt thự ba tầng.
Biệt thự ba tầng trước mắt có tường trắng mái đỏ, sau cửa sổ thủy tinh là một hàng xương rồng bà, trên đỉnh chóp vài bụi còn nở hoa, kết hợp với sân nhỏ trải kín đá cuội trắng, phong cách tươi mát ấm áp.
Hắn nhìn ngôi nhà với ánh mắt tán thưởng, xong cố định tầm mắt trên vai mình. Bé con thu nhỏ đang ngồi đó, cúi đầu nhìn hai tay mình, ngơ ngác sững sờ.
Lịch Duyệt Tinh cẩn thận giơ tay lên, chọt nhẹ cái đầu nhỏ của bé cưng: “Bé cưng~”
Túc Minh Khiêm không trả lời.
Thế là Lịch Duyệt Tinh tiến thêm một bước, chọc nhẹ vào má bé con: “Bé cưng~”
Lần này Túc Minh Khiêm đã hoàn hồn, cậu ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh rơi trên người Lịch Duyệt Tinh. Lịch Duyệt Tinh tỉnh rụi ưỡn ngực, nhìn lại Túc Minh Khiêm bằng ánh mắt chính trực.
Túc Minh Khiêm không hề bị lừa.
-20.
Lâu rồi không thấy độ thiện cảm nhảy ra trên đầu Túc Minh Khiêm, nhưng theo hình thể của cậu, nó cũng trở thành phiên bản chibi nhỏ xíu.
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc.”
Lịch Duyệt Tinh khụ một tiếng: “Đây.”
Túc Minh Khiêm hờ hững hỏi: “Anh đã làm gì?”
Lịch Duyệt Tinh trả lời nhanh: “Tôi không làm gì hết.”
-30!
Túc Minh Khiêm áp dụng trừ độ thiện cảm nghiêm khắc với Lịch Duyệt Tinh!
Lịch Duyệt Tinh nhìn độ thiện cảm, nhanh chóng sửa miệng: “Thật ra là tôi làm, tôi nạp tiền tạm thời thu nhỏ em, bé cưng đừng hốt hoảng, tụi mình vẫn có thể biến lớn mà!”
-20.
Túc Minh Khiêm không còn tức giận nữa.
Lịch Duyệt Tinh nhanh trí nhìn số nói chuyện, trơn tru nhận lỗi, bắt đầu nũng nịu: “Bé cưng, tôi chỉ muốn thấy em tí hon thôi mà.”
-10.
Tâm trạng của Túc Minh Khiêm có xu hướng bình tĩnh lại.
Làm nũng có tác dụng, Lịch Duyệt Tinh tiếp tục: “Em tí hon đáng yêu lắm luôn ấy, tôi từng mơ lắc em ra khỏi điện thoại, đong đưa trong lòng bàn tay. Em xem, trước đó em cũng thấy tôi tí hon siêu đáng yêu mà, đúng không?”
+0.
+20.
Hai độ thiện cảm liên tục nhảy ra khỏi đầu Túc Minh Khiêm. Cậu không giận, thành công nhớ tới điểm đáng yêu của bé Tây Mộc dưới sự dụ dỗ của Lịch Duyệt Tinh.
Lịch Duyệt Tinh dỗ ngon dỗ ngọt không cần tiền: “Bé cưng à, em xem, vừa nãy em cũng bị bọn họ sờ nắn ôm ấp còn chụp ảnh chung, tôi cũng muốn sờ soạng ôm hôn chụp ảnh chung với em, còn muốn ôm hôn sờ nắn mọi kiểu, em là của tôi, một mình tôi, không chia sẻ với ai khác!”
+1+1+1+1+1…
Những con số xuất hiện liên tiếp trên đầu Túc Minh Khiêm. Túc Minh Khiêm vẫn không lên tiếng, trong đầu cậu đang nghĩ:
Ôi, thật là hết cách với Tây Mộc.
Còn làm sao được nữa.
Cưng chiều thôi.
Chuyện nhỏ biến thành búp bê bị nhẹ nhàng bỏ qua.
Lịch Duyệt Tinh cẩn thận bế Túc Minh khiêm xuống khỏi vai, đặt vào lòng bàn tay, giữ chặt trước ngực, xong rồi tiến lên hai bước đẩy cửa nhà.
Cửa nhà không khóa, đẩy cái là mở.
Chẳng mấy chốc, không gian riêng tư của Túc Minh Khiêm phơi bày trước mắt Lịch Duyệt Tinh.
Decor màu trắng phối với nội thất bằng gỗ, không có quá nhiều đồ trang trí, tất cả đơn giản tươi mát, hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của Lịch Duyệt Tinh về bé cưng.
Hắn tiếp tục quan sát, rất nhanh phát hiện nhiều thứ hơn.
Trong phòng khách có rất nhiều bảng đen cỡ nhỏ. Những tấm bảng này gắn trên bể cá, đặt dưới xương rồng bà, kê sát tivi treo tường. Mỗi tấm bảng đều có chữ và một số công thức.
Có cái đã viết xong, có cái chỉ viết một nửa, còn có một số cái bị xóa đi… Nhìn chúng như có thể thấy chủ nhân sinh sống ở đây, đi lại khắp nơi, ghi chép khắp nơi.
Lịch Duyệt Tinh di chuyển theo vị trí của những tấm bảng, tưởng tượng Túc Minh Khiêm từng đi qua đây, trong lúc ngẩn ngơ, hắn có cảm giác mình đã nhìn thấy Túc Minh Khiêm của quá khứ… Đi thêm hai bước, Lịch Duyệt Tinh đột nhiên thấy một thứ.
Thứ này được cố định trên tường, chiếm trọn cả một mặt tường.
Đó là một bộ mê cung bi lăn (1) khổng lồ, có hai lối vào, mười mấy lối ra, trên trăm loại công tắc bẫy.
Hai lối vào, màu sắc của bi cũng khác nhau, nó không sặc sỡ như viên thủy tinh thông thường mà chia thành hai màu trắng đen. Màu đen đặt bên trái, màu trắng đặt bên phải.
Lịch Duyệt Tinh cảm giác thứ này hết sức quen thuộc.
Sau khi hắn dừng chân hai giây thì nhớ ra, ngạc nhiên nói: “Đây chính là mê cung bi lăn domino tôi từng viết trong truyện mà?”
Túc Minh Khiêm phản ứng theo bản băng: “Viết trong truyện?”
Lịch Duyệt Tinh: “Đúng rồi, em còn nhớ tôi từng kể cho em truyện ngắn bất cẩn đính kèm vào thư không? Chính nó đấy. Trong truyện, nam chính của tôi làm ra vẻ trước mê cung domino này, hắn tự tay tạo ra mê cung chiếm trọn một mặt tường, thả những viên bi có hai loại màu, nhìn chúng va chạm không ngừng trong mê cung… Sau đó luyên thuyên về triết lý sống, chân lý vũ trụ, thượng đế hình thành ra sao… Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là sau khi viết xong truyện đó, tôi đã thử tạo mê cung ấy, em đoán xem kết quả thế nào?”
Túc Minh Khiêm: “Kết quả không tốt lắm?”
Lịch Duyệt Tinh nhìn trần nhà, ngữ điệu nặng nề: “Kết quả là tôi gọt dao vào tay chứ không phải mảnh gỗ, kể từ đó tôi tự biết lấy khả năng thực hành của mình. Lúc này…”
Hắn dời mắt, trông mong nhìn Túc Minh Khiêm: “Bé cưng à, có phải em nên thôi phù phù cho tôi không? Cả hai tay đều muốn.”
Túc Minh Khiêm: “…” Cậu rất nghiêm túc, “Tây Mộc, anh lại lừa em…”
Lịch Duyệt Tinh kiên quyết phủ nhận: “Không hề, tuyệt đối không. Tôi bị thương thật mà bé cưng, muốn em phù phù thương thương cơ.”
Túc Minh Khiêm lạnh lùng quay đầu, block Lịch Duyệt Tinh hai giây.
Cậu xoay sang nhìn mê cung trên tường.
Trong đầu như có hai mảnh vỡ ký ức lướt qua, hình như cậu cầm viên thủy tinh màu trắng ngắm nghía hồi lâu, còn có từng mảnh gỗ và dao kéo…
“Bé cưng? Bé cưng?”
Hai tiếng liên tiếp gọi về sự chú ý của Túc Minh Khiêm.
Túc Minh Khiêm giật mình hoàn hồn: “Ơi?”
Lịch Duyệt Tinh: “Em nhớ ra cái gì à?”
Túc Minh Khiêm thừa nhận: “Hình như em nhìn thấy một số hình ảnh nhưng mơ hồ lắm, không chắc chắn chuyện gì đã xảy ra.”
Lịch Duyệt Tinh hài lòng, hắn khuyên: “Không phải vội, nếu hoàn cảnh quen thuộc có thể làm em nhớ ra nhiều hơn, sau này tụi mình năng tới nơi khiến em cảm thấy thân thiết thoải mái là được.”
Túc Minh Khiêm quay đầu nhìn ngôi nhà của mình, bỗng nhiên, cậu chuyển ánh mắt về phía Lịch Duyệt Tinh, lắc đầu, trả lời: “Thân thiết không phải nơi này, thân thiết là anh.”
Rời khỏi mê cung bi lăn, chính thức thăm dò xong tầng một. Bọn họ tiếp tục đi lên tầng hai và tầng ba.
Tầng hai hiển nhiên là nơi làm việc của Túc Minh Khiêm, Lịch Duyệt Tinh không nhìn nhiều, dù gì có khả năng cũng dính dáng tới một số thứ cần bảo mật. Hắn lên tầng ba.
Phòng ngủ trên tầng ba cũng được bài trí rất đơn giản.
Trong phòng có một chiếc giường, là nơi để Túc Minh Khiêm nghỉ ngơi và đọc sách, còn có phòng thay đồ và phòng vệ sinh thông với phòng ngủ này. Lịch Duyệt Tinh mang Túc Minh Khiêm tới ghế sô pha rồi ngồi xuống.
Sắp đến giờ rồi, hắn quyết định biến bé con về lại hình dáng bình thường, tranh thủ thời gian cuối cùng để tương tác.
Hắn tính toán rất tốt, trước hết chọn chỗ thoải mái để ngồi xuống, sau đó để bé con đứng vững trong lòng mình, như thế khi bé cưng biến từ phiên bản thu nhỏ về phiên bản bình thường, hắn có thể ung dung ôm đối phương trên đùi kiểu công chúa.
Kế hoạch duyệt.
Rất hoàn hảo.
Lịch Duyệt Tinh đã chuẩn bị để quắn quéo, hắn lựa chọn menu hệ thống, mở khóa Túc Minh Khiêm phiên bản bình thường.
Nháy mắt, ánh sáng xuất hiện. Chỉ thấy hoa mắt, khi trên người nặng đi, nhóc tí hon nơi lòng bàn tay biến mất, trong lòng bỗng có thêm một người.
Lịch Duyệt Tinh cứ ngỡ mình đã chuẩn bị đâu ra đấy, nhưng khi thật sự nhìn thấy đối phương xuất hiện, phút chốc hắn ngẩn ngơ.
Nước da trắng ngần, mặt mày sắc nét, tóc hơi xoăn, chân dung hoàn mỹ vốn chỉ tồn tại trong ảnh bỗng xuất hiện trong lòng hắn, như giấc mơ thành hiện thực, lại như hiện thực phản chiếu vào cõi mộng.
Đẹp đến thế.
Lại có vẻ vô thực.
Hắn băn khoăn trước biểu cảm của Túc Minh Khiêm, thấy đối phương sau khi sững sờ thì nhìn trái nhìn phải, trên mặt hiện niềm vui sướng, thế rồi ánh mắt hạnh phúc ấy tập trung lên người hắn, dừng lại trong nháy mắt.
Người ấy đang nhìn mình.
Người ấy cũng cảm thấy xa lạ và bỡ ngỡ…
Sự bỡ ngỡ và xa lạ ấy là…
Đầu ngón tay của họ chạm vào nhau.
Như có một dòng điện, tóe lên từ đầu ngón tay bất cẩn chạm nhau, giống như một con rắn nhỏ nhanh nhẹn lắc đầu vẫy đuôi, lẻn vào tim, nhảy thẳng lên não.
Lịch Duyệt Tinh cảm giác lòng bàn tay rịn mồ hôi, miệng đắng lưỡi khô. Chẳng hiểu vì đâu mà hắn bắt đầu căng thẳng, ngay cả tim cũng đập nhanh hơn.
Không chờ hắn nghĩ cách thoát khỏi sự căng thẳng, đột nhiên, Túc Minh Khiêm im lăng lại nghiêng người về phía trước.
Khuôn mặt đẹp đẽ vốn chỉ tồn tại trên ảnh đang tới gần hắn.
Lịch Duyệt Tinh vô thức giơ tay, đồng thời nắm cổ tay Túc Minh Khiêm, như đang cầm một miếng ngọc bích Nephrite* trong lòng bàn tay.
*Nguyên văn Noãn ngọc “暖玉”: thường dùng để chỉ ngọc bích Nephrite, tính chất nhẵn nhụi bóng loáng, đeo trên người trước lạnh sau ấm nên được gọi là noãn ngọc (noãn = ấm)
“Minh Khiêm?”
Lịch Duyệt Tinh vô thức hỏi, đối diện với con mắt màu xám của đối phương.
Có ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt xám ấy.
Lấm tấm li ti như bụi nắng, như kim cương long lanh, như ánh sáng ấm áp lấp lánh trên mặt hồ mùa đông. Nó được tạo nên từ sự chờ mong, từ nụ cười, thậm chí là từ e thẹn và khát khao nào đó.
Chúng hòa quyện vào nhau, trở thành ánh sáng rực rỡ độc nhất thuộc về người này.
Một giây sau, Lịch Duyệt Tinh bị Túc Minh Khiêm đẩy xuống ghế sô pha.
Không khí bỗng im lặng, rồi đột nhiên biến thành lớp đường áo đặc dính.
Túc Minh Khiêm buông mí mắt, lông mi thật dài che hờ ánh mắt cậu.
Và rồi, một nụ hôn mềm mại đặt trên môi Lịch Duyệt Tinh, bên trong chứa đựng nửa câu, nhỏ nhẹ như gió thoảng qua đầu ngón tay:
“… Nhìn anh có vẻ rất muốn làm thế với em”
Lịch Duyệt Tinh có cảm giác mình đang ngậm sữa gạo ngọt*.
*Nguyên văn Điềm tương “甜浆”: là món ăn lỏng được làm bằng cách nấu gạo với sữa đậu nành.
Nó ngấm vào miệng lưỡi hắn, thấm vào môi hắn.
Hơi thở quấn lấy nhau, nụ hôn ngọt tựa mật.
o
Chú thích:
(1) Mê cung bi lăn hay Marble maze
o
Alice: chẳng biết có hoàn được trong nửa đầu năm nay không_(:з” ∠)_
------oOo------