o
Lịch Duyệt Tinh lắp bắp kinh hãi, vội vã thu tay về rồi nhìn thanh thiện cảm ở góc bên trái. Trong thanh thiện cảm, độ thiện cảm 10 điểm giờ chỉ còn lại 7 điểm.
2 điểm xài vào đống vải, 1 điểm vừa mới bị trừ.
Lịch Duyệt Tinh bỗng thấy đau lòng: Tính ra đây là nửa cuộn vải, có thể làm nửa bộ quần áo đấy!
Hắn lại nhìn về phía Túc Minh Khiêm, ngoài vẻ không vui còn mang theo chút ngờ vực:
“Sao mà chạm bừa cái cũng rớt độ thiện cảm vậy, có phải nhóc này lạnh nhạt quá rồi không, tính cách của tất cả người yêu đều thế hả, hay là nhóc tì của mình bất thường?”
Game không đáp lại Lịch Duyệt Tinh. Tinh linh hướng dẫn người mới vẫn đang kiên nhẫn nhấp vào bàn làm việc bên cạnh, ra hiệu cho Lịch Duyệt Tinh bắt kịp trình tự của mình kia kìa.
Lịch Duyệt Tinh nghĩ đi nghĩ lại, tự cảm thấy chắc là do độ thiện cảm chưa đủ cao. Dù gì trước đấy hắn chạm một cái đã giảm độ thiện cảm, giờ hắn chạm hai cái mới giảm.
Khác biệt biết bao… nhỉ?
Hắn làm theo hướng dẫn, chọn bàn làm việc, chạm vào vải thường trên mặt bàn, ngay lập tức, tấm vải trải phẳng trước mặt Túc Minh Khiêm.
Hướng dẫn người mới:
“Người chơi hãy chọn kiểu dáng muốn chế tạo”
Kiểu dáng quần áo lập tức nhảy ra ở khoảng trống cạnh vải, có hai lựa chọn quần dài áo dài tay và áo choàng.
Lịch Duyệt Tinh chọn đại quần dài áo dài tay.
“Người chơi hãy cắt phần trước của áo và quần theo đường nét đứt”
Nhóc con đứng cạnh tấm gương đột nhiên giơ ngang hai tay, tách hai chân ra, dang hai tay hai chân đứng tại chỗ, mặc cho đường nét đứt mờ cách vải đi dáng cơ thể cậu.
Đây chỉ là chế độ hệ thống rất đơn giản thôi, nhưng chẳng biết vì sao, sau khi tiến vào trạng thái này, nhóc tí hon vô cùng căng thẳng, gần như ngay lập tức, trên đầu nhảy ra ba combo bóng thoại:
“Bạn đâu rồi?
“Chuyện gì thế này?”
“Sao tôi không cử động được?”
Dáng vẻ này quả thực không khác gì con vật nhỏ đang hoảng loạn trên vỉ nướng.
Lịch Duyệt Tinh nghĩ bụng, do sợ mất độ thiện cảm nên hắn nhanh chóng đáp: “Không sao đâu, đừng hoảng. Tôi đo kích thước cho nhóc rồi thả ra liền.”
Câu nói này khiến nhóc tì bình tĩnh lại.
Ầy… Mặc dù chỉ cần mình thích là có thể làm bất cứ chuyện gì với nhóc con.
Nhưng nhóc con cũng nắm đường sống của mình, ôi độ thiện cảm…
Vậy nên mọi người hãy chung sống hòa bình nhé, nhóc tốt với anh, anh cũng tốt với nhóc, Amen.
Lịch Duyệt Tinh không kề cà, hắn dựa theo yêu cầu của hệ thống cắt phần trước của áo và quần ra rồi cắt phần sau, đoạn làm xong thì ráp lại với nhau bằng ngón tay là được quần áo mới.
Hướng dẫn người mới nhảy ra:
“Quần áo có chức năng nhuộm màu và tạo họa tiết, hãy chế tạo thuốc nhuộm hoặc họa tiết quần áo”
Hai hàng menu nhảy ra, nhuộm màu từ 5 độ thiện cảm, họa tiết từ 2 độ thiện cảm.
Lịch Duyệt Tinh phát hiện mình không có lựa chọn nào khác. Hắn ước lượng tổng thanh thiện cảm, cẩn thận mua họa tiết tùy chỉnh với giá thấp nhất.
Họa tiết tùy chỉnh này màu đen tuyền, không có hoa văn mẫu, bạn vẽ gì trên quần áo cũng được, nếu không ngại mệt còn có thể tô toàn bộ quần áo màu trắng thành màu đen.
Tất nhiên Lịch Duyệt Tinh không rảnh đến thế.
Hắn suy nghĩ:
Giản lược hơn có thể vẽ nét ngang trên quần áo là hoàn thành nhiệm vụ.
Văn nghệ hơn có thể thêm ít hoa cỏ nho nhỏ trên quần áo cho thêm chút màu sắc.
Nhưng có vẻ cả hai kiểu đều không thú vị. Vậy còn gì hay ho nữa nhỉ…
Lịch Duyệt Tinh suy nghĩ tới lui, chợt nảy ra ý tưởng, múa bút, viết ba chữ lên áo!
Hướng dẫn người mới lại hiện ra đúng lúc:
“Người chơi đã chế tạo thành công một bộ quần áo mới cho người yêu, tuy vẫn còn rất nhiều chỗ để cải thiện, nhưng vì đây là món quà tự tay bạn làm nên vẫn được người yêu vui vẻ nhận lấy. Người chơi có thể thử chức năng nhuộm và tạo họa tiết theo nhiều cách, làm ra quần áo xinh đẹp có một không hai cho người yêu dấu [yêu]”
Sau khi hàng chữ này kết thúc, hướng dẫn người mới lải nhải cuối cùng cũng biến mất.
Lịch Duyệt Tinh hơi bất bình.
Cái gì mà “vẫn còn rất nhiều chỗ để cải thiện”?
Tao thấy tao cắt may khá lắm á!
Hắn nhấp vào tấm gương, chọn quần áo cho nhóc con, thế rồi nhìn thấy… một cái bao trắng xiên xẹo, trùm trên người nhóc tì.
Chính diện cái bao trắng, vị trí ngực bụng có ba chữ lớn màu đen.
“Không cho trốn”!
Bút pháp xuất chúng, khí thế khoáng đạt, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của người khác!
Ừm…
Thật ra…
Có hơi…
Ờm…
Toang rồi.
Mặc bộ quần áo này, sẽ không giảm độ thiện cảm chứ?
Lòng Lịch Duyệt Tinh lo sợ, hắn không khỏi liếc con số “5” ít ỏi trong thanh thiện cảm rồi lại nín thở, tập trung tư tưởng nhìn về phía nhóc con.
Quần áo đột nhiên bay lên người có vẻ khiến nhóc con trong màn hình hơi ngây ra.
Cậu đứng tại chỗ, do dự cúi đầu xuống, dường như đang xem xét quần áo trên người mình… Một lúc sau cậu lại động đậy, tóm cổ áo lên trước, cúi đầu ngửi, đoạn lại nhấc áo lên cẩn thận chỉnh phần cổ, nhét nửa vai trái lộ ra ngoài vào trong áo, cuối cùng lại dùng ngón tay vuốt phẳng các nếp gấp của đường may.
Toàn bộ động tác không nhanh không chậm, hết sức cẩn thận, sau đấy trên đầu nhóc tì nhảy ra một con số kèm câu nói.
+10.
“Cảm ơn bạn”
Tuy lời cảm ơn này hơi qua loa, song Lịch Duyệt Tinh vẫn cảm nhận được niềm vui to lớn, hắn không nhịn được thì thào:
“Thật ra nhóc con cũng không khó nuôi lắm đâu!”
Hắn quyết định thưởng cho nhóc tì, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, vậy thì quyết định hôm nay cho nhóc thêm đồ ăn!
Thế là Lịch Duyệt Tinh đi ra khỏi xưởng chế tạo, trở về phòng, vừa mới chạm vào bếp lò, lời dẫn của game đã bất thình lình nhảy ra:
【Túc Minh Khiêm nhân lúc bạn không chú ý giấu một cái xẻng】
【Hình như cậu ấy muốn dùng cái xẻng này để làm gì đó】
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Hắn hôn mê bất tỉnh.
Nếu như tâm trạng của con người cũng có thể cụ thể hóa, Lịch Duyệt Tinh tin rằng vào giờ phút này, trên đầu hắn chắc chắn bật ra độ thiện cảm -100. Hắn cảm thấy thất vọng sâu sắc và phẫn nộ khủng khiếp với nhóc tì này!
Hắn ném di động vào phòng ngủ rồi nhốt mình trong phòng sách, sau đấy mở văn bản ra, gõ chữ với cảm xúc mãnh liệt.
Về phần vấn đề tính cách của nhân vật chính, hừ, không có Túc Minh Khiêm, Lịch Duyệt Tinh ta đây không viết được truyện chắc?!
Lịch Duyệt Tinh giận dỗi viết truyện, hóa phẫn nộ thành động lực, toàn tâm tập trung vào việc sáng tác. Viết cái là một ngày rưỡi, ngoài ăn cơm đi vệ sinh và buổi tối đi ngủ ra thì cả quá trình hắn đều ngồi trước máy tính gõ chữ. Chờ tới khi thật sự viết không nổi nữa, hắn nhìn số chữ, tổng cộng mười sáu nghìn chín, tính cả bản thảo tồn mười nghìn, tổng cộng có hai bảy nghìn.
Lại là một ngày nắng chiếu rọi qua cửa sổ, phủ từng lớp màu đỏ tươi lên gạch men trắng toát, một mảng đỏ ấm áp tựa như rừng sương trên núi xa.
Lịch Duyệt Tinh co quắp trên ghế sô pha, hít thật sâu, thở ra thật dài, đoạn dùng sức duỗi lưng, thư giãn cột sống đau nhức.
Lúc viết không để ý, chờ viết xong rồi mới phát hiện ngu cả đầu… còn đói nữa.
Đói đến độ có thể tọng cả một con heo.
Lịch Duyệt Tinh trở về phòng, lấy điện thoại nhét trong ngăn kéo ra, gọi đồ ăn ngoài, đặt cho mình một bữa ăn thịnh soạn.
Thời gian chờ đợi bao giờ cũng nhàm chán.
Lịch Duyệt Tinh tùy ý xem QQ Weibo, lại mở game ra.
Không sai.
Vẫn là cái game Yêu Đương Đi kia.
Game hành ta trăm ngàn lần, ta chờ game như mối tình đầu.
Hắn bình tĩnh mở game, liếc mắt không thấy nhóc tí hon đâu, lại nhìn kỹ một lúc, mới phát hiện nhóc con ngồi xổm ở chỗ cửa giao giữa phòng bếp và phòng ngủ, hai tay ôm đầu gối, đầu hơi nghiêng dựa vào tường, không nhúc nhích, chẳng biết rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Trong game không có âm thanh, thời gian còn đồng nhất với thời gian thực, cũng là hoàng hôn nhưng không có ráng chiều. Căn phòng xanh xám không bật đèn, như thể bị bao phủ trong bầu không khí ủ dột nào đó, mà Túc Minh Khiêm tựa ở chân tường, một nắm tròn nho nhỏ, dáng vẻ siêu đáng thương.
Lịch Duyệt Tinh không hề bị lừa gạt bởi vẻ đáng yêu bề ngoài của nhóc con.
Nội tâm hắn chẳng rung động tí nào.
Tiếp xúc trước đó đã làm hắn hiểu được, tên nhóc này không phải nhóc đáng yêu gì sất, rặt là đồ xấu xa.
Hắn không vội chọt nhóc tì mà mở lời dẫn cứ nhấp nháy mãi bên cạnh, định xem thử trước trong một ngày qua, nhóc con đã làm những chuyện gì. Có phải là cầm xẻng ra ngoài đào đường hầm để chuồn không?
Lời dẫn game nhảy ra, nội dung rất dài spam cả màn hình.
Nội dung lần này dường như còn dài hơn lần trước, phân chia cả thời gian.
Lịch Duyệt Tinh bắt đầu nhìn lại từ đầu.
Hôm qua, 12:00 AM.
【Túc Minh Khiêm trở về phòng】
Túc Minh Khiêm: “Bạn có còn đó không?”
Túc Minh Khiêm: …
【Túc Minh Khiêm ăn cơm trắng】
【Túc Minh Khiêm ra sân dạo, đi tới ranh giới sân】
【Túc Minh Khiêm trở về phòng đọc sách】
Hôm qua, 6:00 PM.
Túc Minh Khiêm: “Bạn đã trở lại chưa?”
Túc Minh Khiêm: …
【Túc Minh Khiêm ăn cơm trắng】
【Túc Minh Khiêm lấy sách ra, giở đến phần miêu tả đồ ăn, đối chiếu với sách ăn cơm trắng】
【Túc Minh Khiêm không ăn hết cơm】
【Túc Minh Khiêm đi tới xưởng chế tạo】
Hôm nay, 7:00 AM.
Túc Minh Khiêm: …
【Túc Minh Khiêm không ăn cơm】
【Túc Minh Khiêm đi ra sân, xúc hai xẻng đất chất đống cạnh cửa phòng】
Hôm nay, 12:00 AM.
Túc Minh Khiêm: …
【Túc Minh Khiêm bưng cơm trắng lên bàn】
【Túc Minh Khiêm ngồi ngơ ngác】
【Khóe mắt Túc Minh Khiêm dường như lấp lánh, cậu đưa tay chùi khóe mắt】
【Túc Minh Khiêm đi ra sân, đắp đống đất thành hình người】
【Túc Minh Khiêm xuyên cái cái xẻng qua ngực người đất】
【Túc Minh Khiêm nhìn chung quanh, có vẻ hơi sợ hãi】
【Túc Minh Khiêm lấy cái xẻng ra khỏi ngực người đất rồi san bằng nó, khôi phục tất cả về nguyên trạng】
【Túc Minh Khiêm điềm nhiên như không có việc gì trở về phòng】
Hôm nay, 5:30 PM.
Túc Minh Khiêm: “Đồ lừa đảo.”
Túc Minh Khiêm: “Có ai không?”
Túc Minh Khiêm: “… Ai đó nói chuyện với tôi đi?”
【Túc Minh Khiêm đi ra sân, đứng trước cỏ dại hồi lâu】
【Túc Minh Khiêm nhổ ít cỏ dại】
【Túc Minh Khiêm trở lại phòng bếp, xào cỏ dại. Cỏ dại biến thành màu đen】
【Túc Minh Khiêm nhìn đĩa đồ ăn đen như than thật lâu】
【Túc Minh Khiêm đổ đồ ăn vào thùng rác】
【Túc Minh Khiêm ngã ngồi ở góc tường】
Lịch Duyệt Tinh đọc hết lời dẫn không sót một chữ. Hắn hít mạnh một hơi, đáy lòng chấn động mãnh liệt.
Nhóc… nhóc con vừa đáng yêu lại đáng thương này, thật sự là kẻ xấu xa mình biết đó ư?
------oOo------