Tròn năm phút, Lịch Duyệt Tinh mới tỉnh lại từ cơn chết lặng.

Cái game rác rưởi lãng phí tiền của tao!

Hắn nhìn -3 ở góc trái trên cùng, trong một chốc lòng như tro tàn, thẳng thừng chuyển sang giao diện chính xóa game!

… Những vẫn không xóa được.

Lịch Duyệt Tinh tỉnh táo hơn, rời ngón tay khỏi nút xóa.

Nạp thì cũng nạp rồi, có muốn xóa thì cũng phải chơi cho hồi vốn đã rồi hẵng xóa. Vả lại nhóc tí hon đọc sách sẽ tăng độ thiện cảm, hiện chỉ còn xíu nữa là được độ thiện cảm 5, mình chờ thêm một lát là có thể chờ tới lúc mở khóa khung chat…

Hắn suy nghĩ rồi lại quay về game.

Kết quả liếc mắt một cái, chẳng biết từ lúc nào nhóc con đã không ngồi ở bàn đọc sách nữa!

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Ông lớn ơi, ông cố tình muốn đối nghịch với con đúng không?

Hắn nhìn nhóc tì một cách phức tạp, thấy cậu đi qua căn phòng tới trước giá sách, nhét quyển sách trong tay lên giá rồi lại mở quyển khác ra đọc.

Mỗi một cuốn sách vào trong tay Túc Minh Khiêm lại có trang bìa khác nhau, nhìn kỹ có thể thấy tên sách và ít hình vẽ. Thậm chí lúc Túc Minh Khiêm giở ra còn thấy được dấu vết lờ mờ của chữ viết trên trang giấy.

Con game này cũng thú vị đấy.

Nội dung phải làm tốt thì không làm, chi tiết vô nghĩa thì lại làm rõ phong phú. Nhưng không thể phủ nhận, dáng vẻ nho nhỏ ngồi xổm dưới giá sách, nghiêm túc giở sách cũng đáng yêu lắm.

Lịch Duyệt Tinh nhìn một lúc, khôi phục lại từ sự đả kích.

Sự đáng yêu của nhóc con khiến trái tim hắn không khỏi đập khẽ khàng, hắn lại nghĩ bụng:

Giá sách ba tầng vẫn còn một tầng chưa được lấp đầy, mình có nên cố nốt lần cuối không?

Chỉ cần 68, không phải 680, không phải 6800, là có thể mang thiện cảm về nhà rồi!

Mày mua không bị thiệt, mày mua không bị lừa!…

Ngón tay Lịch Duyệt Tinh bồi hồi quanh vị trí nạp tiền, hắn vẫn hơi do dự.

Tiền không phải vấn đề.

Nhưng mua đồ giống nhau sẽ làm giảm độ thiện cảm, nhỡ nạp tiền rồi mà độ thiện cảm không tăng thêm nổi 9 thì phải làm sao. Chẳng nhẽ lại cho nhóc con mấy cốc nước, xem có tăng thêm điểm thiện cảm không à?

Đang nghĩ ngợi, Lịch Duyệt Tinh chợt phát hiện nhóc con trong game lấy hết đồ trên giá sách xuống, xếp từng quyển một lên mặt bàn.

Lịch Duyệt Tinh thấy khó hiểu.

Làm gì đấy, chẳng lẽ muốn phơi sách? Rảnh vậy hả?

Suy nghĩ chưa dứt, hắn đã thấy Túc Minh Khiêm một lần nữa trở lại trước giá sách, cúi đầu một lúc, gỡ một chân của cái giá làm bằng sắt.

Lịch Duyệt Tinh: “?”

Hắn tiếp tục nhìn, thấy Túc Minh Khiêm cầm ống sắt đi thẳng tới trước cửa sổ, dừng lại giơ tay, đập ống sắt trong tay vào cửa sổ.

Lịch Duyệt Tinh: “???”

Sợ hắn không hiểu, lời dẫn đúng lúc nhảy ra giải thích.

【Túc Minh Khiêm đang tấn công cửa sổ bằng giá sách】

【Túc Minh Khiêm đang cố gắng chạy trốn】

Nghĩa là sao?

Nhóc con học được bản lĩnh từ 68 tệ hắn nạp, còn học được cả cách chạy trốn?

Lịch Duyệt Tinh bị sốc không nhẹ, phút chốc chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn Túc Minh Khiêm gõ gõ đập đập.

Được cái game cũng lo liên tục vả mặt papa nạp tiền sẽ làm người ta chạy mất dép. Bởi vậy dù Lịch Duyệt Tinh có đờ ra một lúc, cái cửa sổ bị ống sắt đập vẫn kiên cố như lúc ban đầu, không sứt mẻ tí nào.

Mặc dù nhóc tí hon muốn trốn thoát, nhưng rõ ràng không thể thành công đả thông con đường đào tẩu.

Trái tim treo lơ lửng giữa không trung của Lịch Duyệt Tinh run rẩy trở về chỗ cũ. Hắn ấn ngực, chậm rãi thở ra một hơi.

Tuy con vịt để trong đĩa sắp bay đi, nhưng dù gì vẫn chưa bay được ra ngoài đúng không? Mình vẫn có thể cứu vãn, chỉ cần mình lại nạp thêm 68, nâng độ thiện cảm lên số dương…

Nguyên tắc thì là thế, những Lịch Duyệt Tinh vẫn cảm thấy trái tim nguội lạnh.

Nhóc và anh vốn không có duyên, dựa cả vào anh dùng tiền!

Trái lo phải nghĩ, cuối cùng Lịch Duyệt Tinh cắn răng chặt tay, lại nạp 68!

Đây là lần cuối cùng!

Sau khi nạp xong 68 này, tao chắc chắn không tiêu tiền nữa, game rác đừng hòng lừa tiền của tao!

Tiêu tiền, sách mới nạp đồng thời xuất hiện, Lịch Duyệt Tinh nhìn nhóc tí hon chòng chọc không chớp mắt.

Sách mới đột ngột hiện ra hiển nhiên hấp dẫn sự chú ý của nhóc tì. Nhóc con dừng việc đập cửa lại, xoay đầu về phía giá sách, nhìn sách mới xuất hiện trên giá không chớp mắt.

Túc Minh Khiêm: “…”

Một hàng dấu chấm lửng nhảy ra khỏi đầu cậu.

Sau dấu chấm lửng, lại thêm một con số.

-1.

Một số âm nho nhỏ, dường như đại biểu nội tâm gợn sóng của nhóc tì.

Không chờ Lịch Duyệt Tinh phản ứng, lại một con số nhảy ra tiếp.

+15.

Kèm một câu.

“Bạn lại mua sách cho tôi à? Cảm ơn nhé. Tôi không biết bạn đang ở đó, sợ hết hồn”

Lịch Duyệt Tinh dời sự chú ý từ số 15 sang thanh thiện cảm, hắn nhìn con số -4 biến thành 11, thở một hơi.

Tiếng pháo hoa nổ “Đoàng”.

Tinh linh hệ thống biến mất đã lâu cùng với ruy băng và hoa hồng lại xuất hiện lần nữa, khung chat cũng bắn ra cùng lúc.

“Người chơi thân mến, chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ, giờ bạn có thể trò chuyện với người yêu được rồi, bạn hãy chào hỏi người ấy trước, lời thoại khác nhau sẽ sinh ra giá trị thiện cảm khác nhau…”

Lịch Duyệt Tinh không chờ tinh linh hệ thống thông báo hết đã bắt đầu gõ chữ vào khung chat.

Hắn canh cánh trong lòng hành vi chạy trốn một mình của nhóc tì, cần một lời giải thích: “Tôi cứ tưởng sau khi tôi đồng ý giúp nhóc rời khỏi đây, chúng ta đã có lòng tin ban đầu dành cho nhau. Không ngờ, nhóc lại lựa chọn bỏ trốn một mình.”

Bên trong căn phòng có sự thay đổi, một vài điểm sáng màu xanh lam hiện ra, tụ thành một màn hình ánh sáng giữa không trung.

Màn hình nằm ngang tầm mắt Túc Minh Khiêm, từng hàng chữ xuất hiện trên đó.

“… Nhóc làm tôi quá thất vọng”

Con chữ màu đen nổi bật trên nền sáng xanh, ánh lên màu ngọc lạnh lẽo huyễn hoặc.

Túc Minh Khiêm im lặng, ẩn giấu sự chấn động nơi đáy lòng. Kể từ lúc tỉnh dậy ngày hôm qua, trong đầu cậu cứ trống rỗng. Song đầu óc trống rỗng cũng biết tình huống như này khiến người ta hoang mang.

“Tôi xin lỗi.” Túc Minh Khiêm nói xin lỗi với con người vô hình, “Chẳng qua tôi hơi lo lắng. Nơi này không có gì hết ngoại trừ tôi. Thế giới, không phải như thế này. Thế giới của tôi, không phải chỉ có vậy.”

Vậy mà đối phương lại hồi âm rất nhanh!

Đã thế trong câu chữ còn tràn ngập vấn đề triết học, nhân vật 2D bây giờ đều thời thượng như vậy hả?

Nhưng anh lại không có cách nào giải thích với nhóc rằng nhóc chỉ là một đống số liệu, nhóc chỉ có thể sống trong một đống số liệu…

Lịch Duyệt Tinh hơi bất ngờ, hắn ngẫm nghĩ, đoạn trả lời:

“Thế giới không phải thế, những thế giới của nhóc chính là như vậy”

Nói xong, hắn lại nhìn màn hình, thấy màn sương quang học màu xám lướt xuống từ cửa sổ mờ, thu lu một đống ở trước chân Túc Minh Khiêm. Mà Túc Minh Khiêm thì đứng im tại chỗ không lên tiếng.

Sau đấy, một câu nói nhảy ra từ đầu nhóc con.

“Thật vậy sao…”

“Tôi muốn hỏi bạn một điều nữa”

Lịch Duyệt Tinh: “Điều gì?”

“Tại sao tôi lại xuất hiện ở đây? Hôm qua tôi tỉnh đậy, đầu óc trống rỗng”

Vừa nhác thấy câu này Lịch Duyệt Tinh đã đoán được câu sau.

Túc Minh Khiêm nói tiếp.

“Tôi bị mất trí nhớ”

“Bạn có thể nói cho tôi biết, quá khứ của tôi không?”

Không ngạc nhiên tí nào.

Cực kỳ cũ rích.

Lịch Duyệt Tinh không trả lời được câu hỏi này, dứt khoát cosplay giám đốc bá đạo thường thấy trong tiểu thuyết cho nữ giới, mưu mẹo ứng phó: “Đối với nhóc bây giờ, quá khứ không quan trọng, tôi mới quan trọng.”

Sau khi nói xong, Lịch Duyệt Tinh bỗng để ý.

Chờ đã, trả lời như thế sẽ không tụt độ thiện cảm chứ? Nếu như độ thiện cảm lại rớt xuống dưới 5, thì liệu chức năng trò chuyện đã mở khóa có bị khóa lại lần nữa không?

Nhưng ngoài dự đoán, thiện cảm của nhóc con không tăng cũng chẳng giảm, cậu chỉ đứng đó, im lặng thật lâu, không biết đang nghĩ gì.

Hệ thống bị treo?

Lịch Duyệt Tinh nghĩ đến khả năng này, hắn di chuyển hình ảnh bằng ngón tay nhưng mọi thứ vẫn bình thường.

Thế là do mình nói phức tạp quá, hệ thống đang tính toán?

Lịch Duyệt Tinh lại nghĩ, tiện thể nhìn đồng hồ, nhận ra ấy thế mà đã mười một giờ trưa rồi. Hắn dứt khoát tắt game quay trở lại máy tính, định bụng làm chuyện nghiêm chỉnh, ví dụ như viết truyện gì đó.

Vừa mới quay trở lại máy tính thì nhận được tin nhắn của người khác, là biên tập viên Xương Bồ của hắn ở Chung Điểm.

Xương Bồ: “Có đấy không Tây Mộc ơi, muốn nói với cậu một chuyện, đơn xin gửi lên chủ biên trước đó đã được duyệt rồi, chờ cậu chính thức bắt tay vào viết, trang web sẽ sắp xếp cho cậu phỏng vấn chuyên đề và màn hình khởi động đề xuất. Tôi tới để xác nhận với cậu, thứ hai có mở hố đúng giờ được không?”

Màn hình khởi động đề xuất của trang web Chung Điểm chỉ là quảng cáo khi mở app, phỏng vấn chuyên đề thì sẽ xuất hiện trên giao diện web, đều là vị trí đề xuất vô cùng tốt.

Lịch Duyệt Tinh: “Được.”

Xương Bồ: “Màn hình đề xuất cần tên truyện và thông điệp quảng cáo, lát nữa cậu gửi cho tôi là được. Phỏng vấn chuyên đề thì phiền phức hơn, cần cậu viết lời phỏng vấn. Cơ mà tôi biết cậu chả bao giờ thích viết cái này nên trước đó đã viết xong cho cậu rồi, cậu xem có chỗ nào sai cần sửa không nhé 😘 😘”

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Hắn chầm chậm nuốt câu đang định bảo hôm nay sẽ viết xong phỏng vấn, nhận file Xương Bồ gửi đến, sau khi mở ra liếc một cái, gửi trả lại nguyên vẹn.

Lịch Duyệt Tinh: “Được rồi.”

Xương Bồ: “Ơ, cậu còn chả thèm sửa lấy một chữ à?”

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Hắn nhìn “Cô viết tốt lắm” vẫn chưa gõ xong, dừng lại, chậm rãi xóa đi.

Xương Bồ: “Cậu suy nghĩ về thông điệp quảng cáo rồi nhớ gửi cho tôi trong tuần này đấy. Đúng rồi, truyện mới của cậu tồn bao nhiêu bản thảo rồi?”

Lịch Duyệt Tinh rút kinh nghiệm, viết một lần cho xong: “Dàn ý một trăm nghìn, chính văn mười nghìn.”

Xương Bồ: “😭 😭 😭 😭 😭”

Cô gửi liên tiếp emoji nước mắt rơi như mưa.

Nhưng Lịch Duyệt Tinh vẫn bình tĩnh, không vội phát biểu ý kiến, hắn biết đối phương chắc chắn sẽ nói tiếp.

Quả nhiên, chưa tới hai phút Xương Bồ đã lại mở miệng, giọng điệu còn rất lạc quan: “Không sao, chờ cậu chính thức viết rồi thì viết nhiều hơn là được, thỉnh thoảng nhớ phải tăng thêm một ít đấy, tôi tin cậu Tây Mộc à! Ba nghìn chữ là ít ít ít nhất, tuyệt đối không thể ít hơn đâu đấy!”

Lịch Duyệt Tinh không đáp.

Đối phương nói xong, hắn chỉ cần gửi dấu chấm lửng là được.

Xương Bồ: “Không làm phiền cậu nữa, chính thức đăng truyện thì nhắn tôi.”

Lịch Duyệt Tinh: “Ừ.”

Hắn ngẫm nghĩ, vẫn không nói cho Xương Bồ việc tuy mình viết mười nghìn nhưng vẫn chưa đặt tên cho nhân vật chính. Nếu biết chuyện này thì không có lợi cho tình cảm hài hòa giữa biên tập và tác giả…

Hắn kết thúc cuộc trò chuyện, mở văn bản mới ra.

Chữ trong văn bản không tính là nhiều lắm, nhưng đây là bản chính thức sau khi sửa bản thảo ba lần. Nếu tính số lượng chữ thật sự thì cũng chỉ có năm, sáu mươi nghìn thôi.

Ngay cả cái tên, dù trước đấy đã lấy kha khá nhưng cứ cảm giác thiêu thiếu, vẫn chưa chính thức quyết định.

Lịch Duyệt Tinh mở văn bản rồi lại lục tìm cuốn sổ tay từ trong bàn làm việc. Trong sổ kẹp một tờ giấy, bên trên viết những cái tên hắn đã chọn trong khoảng thời gian này. Hắn cầm một cây bút, chọn chọn lựa lựa những cái tên ấy.

Vi Thịnh, Từ Đồng Quang, Trần Phương, Tần Nhạc Thành… Túc Minh Khiêm.

Túc Minh Khiêm?

Vết mực xẹt qua võng mạc, mang đến cảm giác quen thuộc. Lịch Duyệt Tinh lập tức dằn lại tinh thần lơ lửng, tập trung nhìn vào, mới phát hiện chẳng biết từ bao giờ hắn đã viết ba chữ Túc Minh Khiêm vào giấy nháp.

Không nói chứ, cái tên này nghe cũng hay ra phết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play