Tây Mộc… bị cảm.
Bị cảm, mất giọng. Thế nên mới phát ra tiếng kỳ lạ.
Giọng ban đầu của cô ấy dịu dàng hơn giọng bây giờ một trăm lần… Một nghìn lần!
Ngày mai có thể cô ấy sẽ khỏi.
Ngày mai, mình sẽ có thể nghe thấy giọng nói bình thường.
Vậy nên tất cả mọi thứ đều bình thường, chỉ cần qua hai ngày là ổn.
Túc Minh Khiêm như đang thuyết phục bản thân.
Nỗi kinh hoàng trong lòng cậu chậm rãi tiêu tan, lòng tin hợp lại lần nữa.
Sau đó, giọng nói khàn khàn nham nhám lại vang lên, mài qua não cậu như giấy nhám.
“Bé cưng ơi?”
Túc Minh Khiêm giật mình, thoáng nghe thấy một tiếng “Rắc”, tựa như lòng tin mới thành lập đã vỡ một góc.
Lại một con số nhảy ra từ đầu nhóc tì.
-20.
Thanh thiện cảm ở góc trái trên cùng thành công giảm xuống đầu ba, mà quá trình này nhanh như chớp giật, từ đầu tới cuối chỉ mất mười phút.
Hơn mười ngày nhọc nhằn khổ sở, một đêm trở lại trước giải phóng.
Mặt mày Lịch Duyệt Tinh tràn đầy vẻ phức tạp.
Thật không ngờ, bé con nhà mình lại là người mê giọng.
Chỉ vì nghe thấy giọng nói không vừa ý mà bày ngay cái điệu muốn đại náo một trận với mình.
Đúng là chiều nhóc quá!
Tính tình thay đổi nhanh thế!
Sắp coi trời bằng vung rồi!
Lịch Duyệt Tinh ngậm miệng, oán hận đánh chữ, tự kéo vãn thể diện: “Đau họng quá, không nói nổi, thôi đánh chữ vậy.”
Im lặng.
Sự im lặng khiến người ta sốt ruột.
Bỗng nhiên lại có âm thanh truyền ra, vẫn là giọng nói trong trẻo như suối lặng.
Túc Minh Khiêm hỏi: “Sao, sao bạn lại bị cảm vậy?”
Lịch Duyệt Tinh: “Hôm qua ra ngoài mắc mưa.”
Túc Minh Khiêm: “Có nặng không?”
Lịch Duyệt Tinh lời ít ý nhiều: “Ngoài đau họng thì mọi thứ đều ổn”.
Không nhịn được kể mọi chuyện, không nói còn đỡ, nói tới đây, Lịch Duyệt Tinh lại ngứa họng, bắt đầu ho lụ khụ.
Chẳng biết có phải tư thế ho sai không mà càng lúc Lịch Duyệt Tinh càng ho dữ, sau đấy tí nữa thì sặc, chỉ có thể phát ra tiếng khụt khịt hít hà.
Âm thanh truyền tải thông tin, điều chưa biết dẫn tới nỗi sợ.
Túc Minh Khiêm hơi lúng túng.
Căng thẳng và kinh hoàng bao trùm lấy sự không thích ứng của cậu với giọng nói, nỗi lo lại dậy lên, tức thì tụ thành mây đen dày đặc trong lòng cậu. Cậu vô thức vươn tay về hướng phát ra giọng nói——
Những con chữ kia, những âm thanh ấy, gần tay cậu đến thế, đầy một sải tay, nhấc cánh tay lên là có thể chạm tới.
Cậu nâng cánh tay xuyên qua màn hình.
Lớp ảo ảnh mỏng manh bị lột xuống.
Chữ viết và giọng nói đang ở trước mắt, song chủ nhân của chúng lại ở một nơi vượt xa dự đoán của cậu.
Nỗi thất vọng chợt ập vào lòng.
Dâng lên đồng thời cùng nỗi thất vọng là nỗi lo lắng ngày một sâu hơn.
Trong khi cố gắng phân biệt giọng nói truyền tới, cậu không nhịn được mở miệng, lời nói đầy căng thẳng không che giấu nổi: “Tây Mộc ơi? Bạn vẫn ổn chứ? Giờ bạn thấy thế nào rồi?”
Cơn ho tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Rất nhanh Lịch Duyệt Tinh đã ngừng ho, đúng lúc nghe thấy lời cuối của Túc Minh Khiêm.
Hắn nhìn lại màn hình, ngạc nhiên phát hiện trên đầu nhóc tí hon đang nhảy số, không phải số âm mà là số dương.
Con số +5+5 tuy nhảy ra không nhanh song cũng không chậm.
Trong lúc nhìn sang Lịch Duyệt Tinh đã trông thấy ba con số xuất hiện trên màn hình, tăng thêm cả thảy 15 độ thiện cảm!
Ơ.
Tâm trạng lại thay đổi à?
Mình biết rồi, chắc chắn là bé con nghe thấy mình ho nên lo lắng, thế là tăng thiện cảm.
Lịch Duyệt Tinh tưởng tượng, đã hiểu được mấu chốt vấn đề đồng thời có ý tưởng hay ho.
Hắn tiếp tục đánh chữ, bắt đầu tỏ ra yếu thế, cố ý làm nổi bật các từ khóa: “Khụ khụ… Không sao, giờ đỡ rồi.”
Lại thêm một cái +5!
À…
Mình biết ngay mà.
Không có con game nào mà mình không giải quyết được.
Lòng tin của Lịch Duyệt Tinh đã khôi phục.
Túc Minh Khiêm quan tâm hỏi: “Bạn uống thuốc chưa?”
Có vẻ là do căng thẳng nên giọng đối phương trở nên trầm hơn, cảm giác như dòng nước cuộn sóng.
Vậy mà Lịch Duyệt Tinh lại nghe ra chút tình cảm từ đó.
Có thể làm đến mức phong phú và đắc sắc thế này, chỉ sợ con game này cũng tốn không ít tiền ở phương diện lồng tiếng.
Lịch Duyệt Tinh thầm nghĩ, tiếp tục đánh chữ: “Chưa, vừa mới dậy thôi, nhớ ra hôm qua chúng ta đã hẹn nên tôi qua đây xem nhóc trước.”
Túc Minh Khiêm nói ngắn gọn: “Uống thuốc trước đã. Uống xong rồi nghỉ ngơi cho khỏe. Hôm nay đừng lao lực.”
Lịch Duyệt Tinh dòm đầu Túc Minh Khiêm, quan sát sự thay đổi giá trị thiện cảm của cậu.
Nhưng lần này đầu của nhóc con sạch bong, không tăng cũng chẳng giảm.
Ừm…
Giờ mình phải nói gì đó.
Lịch Duyệt Tinh suy nghĩ một lúc, tiếp tục đánh chữ: “Ô kê~ tôi nhìn nhóc một lát rồi đi😄”
Đánh xong câu này, Lịch Duyệt Tinh chợt phát hiện nhóc con trong màn hình run rẩy dữ đội.
Tiếp đó, một cái -10 nhảy ra khỏi đầu cậu.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Lẽ nào mình phân tích sai?
Đừng mà!
Rõ ràng câu đấy đã thể hiện rất tốt sự quyến luyến và bịn rịn của mình với nhóc ta.
Hắn bỗng thấy nghi ngờ, nhìn màn hình lom lom, chẳng bao lâu đã thấy trên đầu nhóc con nhảy ra +3.
Sau khi độ thiện cảm này xuất hiện, trên đầu nhóc con tức khắc tưng bừng.
Kế tiếp là -9.
Tiếp đó vẫn là +3.
Kế tiếp lại là -5.
Tiếp nữa vẫn là +3.
Lịch Duyệt Tinh không biết rốt cuộc Túc Minh Khiêm rối rắm đến mức nào, nhưng hắn đứng ngoài quan sát cũng sắp xoắn xuýt rồi.
Tuy anh có thể nhìn thẳng vào sự rối rắm của nhóc.
Nhưng nể tình cảm của chúng mình nhiều ngày qua, nhóc làm ơn đừng lần nào cũng trừ nhiều mà cộng ít vậy không?
Con à, ba cho con ăn mặc, hỏi han ân cần, thật sự chưa từng có lỗi với con mà!
Chẳng biết có phải Túc Minh Khiêm nghe thấy tiếng lòng của Lịch Duyệt Tinh không. Sau một cái -1 nữa, Túc Minh Khiêm dường như đã từ bỏ đấu tranh, một cái +10 bắt mắt xuất hiện trên đầu cậu.
Sau đó, cậu nói: “Đừng quấy. Bị ốm thì phải nghỉ ngơi cho khỏe. Giờ bạn đi mua thuốc, mua về thì chụp cho tôi xem, tôi muốn nhìn bạn uống thuốc.”
Nói xong câu này, Túc Minh Khiêm dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Tây Mộc à, nghe lời… nhé?”
Âm cuối hơi lên cao như làn gió lưu luyến lướt qua tai.
Lịch Duyệt Tinh hơi nhũn ra.
Hắn nhìn nhóc con trong màn hình với ánh mắt ngưỡng mộ thán phục, cảm thấy mình cần phải khẳng định sức hấp dẫn của cậu, thế nên đơn giản đáp “Được” rồi tắt game, xuống tầng ăn cơm mua thuốc, tiện thể mang chuyển phát nhanh hôm qua lại quên về nhà.
Về đến nhà, Lịch Duyệt Tinh xếp thuốc trị cảm cúm lên bàn, bóc ra, lấy liều lượng cho một lần rồi chụp ảnh, đoạn vào game gửi ảnh cho bé tí hon.
Túc Minh Khiêm liếc nhìn: “Trưa và tối cũng phải uống thuốc đúng giờ đấy.”
Lịch Duyệt Tinh “Được~”
Túc Minh Khiêm: “Mau đi nghỉ ngơi đi.”
Lịch Duyệt Tinh: “Ừm~”
Túc Minh Khiêm: “Chờ bạn khỏe…”
Cậu còn chưa nói xong, chữ của Lịch Duyệt Tinh đã hiện trên màn hình.
Lịch Duyệt Tinh: “Chờ tôi khỏe sẽ nói cho nhóc đầu tiên.”
Túc Minh Khiêm câm lặng.
Im lặng hai giây, nỗi áy náy trào dâng trong lòng, cậu không nhịn được nói: “Tây Mộc à, có lẽ thái độ của tôi hôm nay hơi kỳ lạ, tôi xin lỗi. Chỉ là tôi…”
Lịch Duyệt Tinh: “Chỉ là cái gì?”
Chỉ là mê giọng? Hắn đoán.
Túc Minh Khiêm mở miệng mấy lần nhưng vẫn từ bỏ: “Không có gì, nghỉ ngơi cho tốt, chờ bạn khỏe rồi chúng mình trò chuyện tiếp.”
Chữ “Được” sau cùng xuất hiện trên màn hình ánh sáng, sau đó, màn hình dần dần biến mất trong tầm mắt.
Nương theo màn hình biến mất, Túc Minh Khiêm chậm rãi cúi đầu. Đầu cậu nặng trĩu, cơ thể nặng trĩu, bước chân càng nặng nề khác thường, gần như là nhích từng bước từ sân tới xưởng chế tạo.
Cậu tìm con dấu mình khắc trong xưởng.
Con dấu đã khắc xong rồi.
Cậu nắm con dấu, nhìn hai chữ Tây Mộc bên trên, nhớ lại từng giây từng phút mình và đối phương ở bên nhau.
Cậu lẩm nhẩm trong lòng:
Tây Mộc quan tâm mình như thế không thể nào là con trai…
Tây Mộc động tay động chân với mình không thể nào là con trai…
Làm sao con trai có thể xông vào phòng tắm của con trai…
Làm sao con trai lại mua quần áo nữ…
Làm sao con trai có thể.
Nói bé cưng.
Nói yêu mình.
Tay Túc Minh Khiêm dùng sức nắm.
Cậu kiên định với lòng mình.
Tây Mộc rất đáng yêu.
Tây Mộc là nữ.
Tây Mộc có tình cảm với mình.
Tây Mộc vẫn luôn là nữ.
…
Tây Mộc có thể là nam.
…
-50.
***
Uống thuốc, ngủ một giấc, chờ đến khi dậy lại uống ít nước ấm, mới chiều mà Lịch Duyệt Tinh đã cảm giác cổ họng mình không còn đau nữa.
Hắn thử nói.
Vẫn hơi lệch song đã đỡ hơn buổi sáng nhiều rồi, chắc chờ tới tối thì có thể khỏi hẳn.
Tiếp đó hắn tiện thể vào game.
Không có ý định tương tác với nhóc tí hon, chỉ định nhìn trộm đối phương rồi logout thôi.
Nhưng Lịch Duyệt Tinh không ngờ rằng.
Chỉ một buổi sáng, hắn vào lại game, đột nhiên phát hiện độ thiện cảm đầu ba đã biến thành đầu hai, trực tiếp thu hẹp hơn một trăm.
Lịch Duyệt Tinh: “???”
Hắn choáng váng mở lời dẫn hệ thống nhấp nháy, choáng váng nhìn văn bản dưới lời dẫn hệ thống.
Hôm nay, 9:30 AM.
【Túc Minh Khiêm bước vào xưởng chế tạo】
【Túc Minh Khiêm cầm con dấu】
【Túc Minh Khiêm ngẩn người nhìn con dấu】
【Túc Minh Khiêm vẫn ngẩn người nhìn con dấu】
Túc Minh Khiêm: “…”
【Tâm trạng của Túc Minh Khiêm dao động cực lớn】
Hôm nay, 10:00 AM.
【Túc Minh Khiêm rời khỏi xưởng chế tạo】
【Túc Minh Khiêm đứng yên trong sân thật lâu】
【Hình như Túc Minh Khiêm đang tìm kiếm thứ gì đó】
【Túc Minh Khiêm không tìm được】
【Túc Minh Khiêm đi vào bếp】
【Túc Minh Khiêm lấy một bắp cải thảo từ tủ lạnh】
【Túc Minh Khiêm mang con dấu cùng cải thảo ngồi xuống cạnh bàn】
【Túc Minh Khiêm quan sát cải thảo】
【Túc Minh Khiêm bắt đầu xé lá cải thảo】
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc…”
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc là…”
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc không phải…”
【Tâm trạng của Túc Minh Khiêm dao động cực lớn】
【Lá cải thảo rơi xuống】
【Một lá, một lá rồi lại một lá…】
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Lịch Duyệt Tinh nhìn lời dẫn này như thể nhìn ra rất nhiều điều, mà dường như lại chẳng nhìn ra cái gì.
Thế nhưng, lòng hắn như lá cải thảo chậm rãi rơi xuống, dần dần trống rỗng.
Chầm chậm mờ mịt, chầm chậm luống cuống.
Là cái gì?
Không phải cái gì?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?