o
Chiếc xe lăn đi tới một mạch không hề dừng lại cạnh Lịch Duyệt Tinh.
Tiếng lộc cộc lúc gần lúc xa, chỉ để lại cho Lịch Duyệt Tinh một hương thơm thoang thoảng.
Bóng dáng của Túc Minh Khiêm, cùng phần da thịt nhuốm hoa đào kia, cũng biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Xe lăn dừng bên bồn tắm.
Túc Minh Khiêm nhúng tay xuống nước, nhiệt độ nước vừa phải, cậu quay đầu gọi Lịch Duyệt Tinh: “Tây Mộc ơi, nước được rồi, mình bắt đầu thôi anh.”
Trái tim hồi hộp đang đập loạn nhịp của Lịch Duyệt Tinh hơi mất cân bằng. Hắn thầm chuẩn bị tâm lý, chờ mình bình tĩnh lại rồi mới quay đầu, vừa xắn tay áo vừa đi tới bên bồn tắm: “Ừ, để anh cởi quần áo cho em, à bé cưng này, em có muối tắm không?”
Hắn hỏi có vẻ thản nhiên.
Muối tắm là đồ tốt, cho vào nước có thể biến nước trong suốt thành nước có màu, tuy không thể hoàn toàn ngăn cách cám dỗ, nhưng có thể che đậy được phần nào.
Lịch Duyệt Tinh nói một cách giả dối: “Thêm chút vào, giúp em giảm mệt mỏi.”
Túc Minh Khiêm nghĩ một lúc, chỉ vào một góc bồn tắm: “Có muối tắm sữa bò, cạnh đấy còn có cánh hoa hồng nữa, có thể bỏ vào cùng luôn.”
Lịch Duyệt Tinh lúc mới nghe có muối tắm lập tức lấy ra nhanh như chớp đột nhiên đứng hình.
Hắn cầm muối tắm, tiến không được lùi cũng chẳng xong: “Sao… còn phải thêm cánh hoa hồng?”
Túc Minh Khiêm: “Lúc em mua muối tắm sữa bò thì được tặng, vừa hay lần này dùng hết luôn.”
Lịch Duyệt Tinh phát hiện mình không thể phản bác: “… Được, để anh thả vào.”
Dứt lời, Lịch Duyệt Tinh rắc muối tắm sữa bò thật dày vào bồn tắm, cho đến khi nước trong bồn chuyển hẳn thành màu trắng sữa, hắn mới hít một hơi, bốc ít cánh hoa thả xuống.
Hộp quà cánh hoa hồng này rất đẹp, cánh hoa màu đỏ và tím trộn lẫn vào nhau, đỏ như rượu, tím tựa sa tanh, rải xuống nước thoạt trông… động lòng người.
Ánh mắt của Lịch Duyệt Tinh rời khỏi bồn tắm, quay về trên người Túc Minh Khiêm.
Túc Minh Khiêm đang cúi đầu cởi cúc áo.
Từng chiếc cúc lần lượt bung ra khỏi khuy áo, chiếc áo một giây trước còn mặc chỉnh tề, một giây sau đã rơi xuống đất, như con chim trắng đang ngủ gật. Lát sau, người đang cúi đầu ngẩng lên: “Tây Mộc ơi, quần…”
Lịch Duyệt Tinh dán chặt mắt lên mặt Túc Minh Khiêm: “Anh giúp em.”
Hắn cực kỳ bình tĩnh ngồi xổm trước người Túc Minh Khiêm, để hai tay cậu ôm cổ mình, một tay hắn thì vòng qua eo đối phương, bế cậu lên khỏi ghế.
Vừa rời ghế, toàn bộ cơ thể mềm nhũn của Túc Minh Khiêm đã dán cả vào người Lịch Duyệt Tinh.
Lịch Duyệt Tinh có thể cảm nhận được rất nhiều thứ, trong một thoáng hắn thậm chí không thể kiểm soát nổi bản thân, lập tức giơ tay giữ chắc đầu Túc Minh Khiêm, áp mặt của đối phương lên vai mình.
Im lặng chừng vài giây.
Sau đó, Túc Minh Khiêm hỏi: “Tây Mộc ơi?”
Lịch Duyệt Tinh: “Không có gì, anh lo em ngã, bám chắc nhé.”
Túc Minh Khiêm: “Vâng.”
Lịch Duyệt Tinh thầm hít mạnh, cảm giác của hắn dời xuống eo mình, khóa thắt lưng của đối phương mắc kẹt ở eo hắn, chắc đây là vật cứng duy nhất của con người mềm mại trong lòng hắn.
Tay hắn cũng đồng thời dịch xuống.
Lịch Duyệt Tinh chạm vào móc gài kim loại cứng rắn, cạch sắc cọ qua ngón tay hắn, hơi đau, trái ngược hoàn toàn với vòng tay mềm mại và ấp áp quanh cổ Lịch Duyệt Tinh.
Đầu ngón tay của Lịch Duyệt Tinh bất giác xoa nhẹ.
“Hì”
Một tiếng cười khẽ vang lên trong phòng tắm, Túc Minh Khiêm ôm cổ Lịch Duyệt Tinh, chậm rãi cuộn người sang một bên như con sâu róm rồi mới nói: “Ngứa quá Tây Mộc ơi…”
Lịch Duyệt Tinh cũng cảm thấy ngưa ngứa.
Giọng của đối phương như sợi lông vũ giấu trong lòng hắn, mỗi lời Túc Minh Khiêm nói ra, sợi lông ấy lại cào tim hắn.
Lịch Duyệt Tinh im lặng hồi lâu, đáp lại một cách khô khan: “… Ừ.”
Chiếc khóa thắt lưng bị Lịch Duyệt Tinh mò mẫm hồi lâu cuối cùng cũng được tháo ra, “cạch” một tiếng trượt khỏi đầu ngón tay hắn, sau đó là cúc quần rồi đến khóa kéo. Chờ Lịch Duyệt Tinh thành công cởi được quần Túc Minh Khiêm, người hắn đã mướt mát mồ hôi.
Nhưng bước này cuối cùng cũng xong.
Lịch Duyệt Tinh đang định thả người xuống nước thì Túc Minh Khiêm đột ngột nói: “Khoan anh ơi, vẫn còn một thứ.”
Lúc này, phần trên và phần dưới của Túc Minh Khiêm đã cởi hết, thứ duy nhất còn lại, chính là…
Sau khi nhận ra đối phương nói tới cái gì, Lịch Duyệt Tinh đang dán chặt mắt vào gương mặt của Túc Minh Khiêm sững ra. Ánh mắt hắn không kìm được liếc xuống dưới rồi nhanh chóng rời đi, tiếp tục dừng trên mặt Túc Minh Khiêm.
Hắn cầm lòng chẳng đậu, nghiêm túc nhìn Túc Minh Khiêm. Nhưng đối phương rất thản nhiên, thậm chí còn hơi nghi hoặc nhìn lại hắn.
… Tất cả là do trong não mình phức tạp quá.
Lịch Duyệt Tinh sám hối lỗi lầm, nói với Túc Minh Khiêm: “Xin lỗi, anh quên mất, em ôm chặt anh nhé.”
Túc Minh Khiêm ngoan ngoãn ôm chắc.
Ngón tay Lịch Duyệt Tinh móc mảnh vải cuối cùng.
Hắn tụt một phát, nhanh chóng cởi bỏ sự trói buộc cuối cùng trên người đối phương, sau đó luồn tay kia xuống đầu gối của cậu, trực tiếp bế công chúa đặt vào bồn tắm.
Nước bồn màu trắng sữa ngập quá làn da trắng ngần, cánh hoa rải trên mặt nước dập dờn theo dòng nước, chậm rãi dạt tới cánh tay và chân Túc Minh Khiêm, như cái miệng nhỏ của trẻ con, mút mát rồi dính lên.
Lịch Duyệt Tinh vã mồ hôi.
Không biết rốt cuộc là nóng do làm, hay nóng do nhìn nữa.
Nhưng may mà… thêm muối tắm từ trước, mình thiệt là cơ trí.
Lịch Duyệt Tinh thả lỏng, nói với Túc Minh Khiêm: “Gội đầu trước nhé bé cưng?”
Túc Minh Khiêm ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Vòi sen trên đỉnh đầu mở ra theo tiếng khẳng định này. Dòng nước lập tức phun ào ạt xuống bồn tắm, đập cho nước trong bồn nhấp nhô dậy sóng.
Lịch Duyệt Tinh cho tay xuống nước thử nhiệt độ, sau khi xác định không có vấn đề gì mới gọi Túc Minh Khiêm: “Bé cưng nhắm mắt lại nào.”
Túc Minh Khiêm gật đầu lần nữa: “Ừm.”
Cậu nhắm mắt lại, bươm bướm thu cánh, yên tâm đậu ở mắt cậu.
Dòng nước làm ướt tóc Túc Minh Khiêm, mái tóc xoăn trở nên ngoan ngoãn, dán sau tai và cổ cậu theo dòng nước, vầng trán rộng cùng sống mũi cao lộ ra. Một giọt nước từ trên tóc rơi xuống, trượt qua khóe mắt, dọc theo gò má đến tận môi, thấm ướt đôi môi mỏng.
Giọt nước nghịch ngợm này dường như làm cậu khó chịu.
Túc Minh Khiêm vốn yên lặng chợt lắc đầu, đầu đụng phải tay Lịch Duyệt Tinh, làm rớt vòi sen trong tay hắn, lúc rơi xuống, nước bắn tóe nửa người Lịch Duyệt Tinh.
Lúc này Túc Minh Khiêm mở mắt ra, lo lắng hỏi: “Có sao không anh? Nãy có nước vào mắt em.”
Lịch Duyệt Tinh: “Không sao không sao.”
Túc Minh Khiêm nhìn Lịch Duyệt Tinh: “Quần áo anh ướt rồi…”
Lịch Duyệt Tinh đang định bảo anh ra ngoài thay, thì Túc Minh Khiêm đã tự nhiên nói tiếp.
“Anh cởi luôn ra rồi vào cùng đi, kẻo cảm lạnh. Bồn tắm này lớn lắm, em nhường chỗ cho anh, mình tắm chung”
Lịch Duyệt Tinh vừa cầm vòi hoa sen thì trượt tay, chiếc vòi mới được hắn nhặt lên lại rơi trở vào bồn tắm.
Hắn lắp bắp: “Việc, việc này này, này không ổn đâu.”
Túc Minh Khiêm có vẻ ngờ vực: “Có gì mà không ổn? Tây Mộc nè, tối nay anh cứ kỳ kỳ ấy…”
Lịch Duyệt Tinh thề thốt phủ nhận: “Không hề, tuyệt đối không, anh kỳ chỗ nào?!”
Túc Minh Khiêm: “Thế tại sao anh lại do dự như vậy, anh lo lắng gì à?”
Lịch Duyệt Tinh: “Em đừng nói mò, anh không do dự, anh thấy ý kiến của em hay lắm, em chờ chút anh vào liền.”
Dứt lời, hắn mượn dũng khí dâng lên từ đáy lòng, cởi quần áo, sau đó dùng một chiếc khăn nhỏ che lại vị trí quan trọng, nín thở bước vào bồn tắm.
Dòng nước ấm áp bao lấy, không chờ Lịch Duyệt Tinh ngồi vững trong bồn, một cái tay đã vắt lên vai hắn.
Người Lịch Duyệt Tinh cứng còng.
Túc Minh Khiêm nói: “Tây Mộc ơi, em mệt, không nhúc nhích nổi.”
Lịch Duyệt Tinh bỗng căng thẳn: “Bé cưng không sao chứ…”
Hắn còn chưa nói xong, Túc Minh Khiêm lại nhẹ giọng yêu cầu: “Anh ôm em lên người anh, chà lưng giúp em nhé.”
Nói rồi, một bàn tay đặt trước ngực Lịch Duyệt Tinh.
Hơi nóng tràn ngập phòng tắm bắt đầu cuộn trào, chảy qua làn da lộ ra bên ngoài nước ấm của Lịch Duyệt Tinh, ngay cả giọng nói của Túc Minh Khiêm, nghe vào tai cũng trở nên ẩm ướt ấm áp.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Lịch Duyệt Tinh bắt lấy cái tay chạy tới ngực mình châm lửa.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Bé cưng, em cố ý!”
Bên cạnh truyền đến một tiếng hừ khẽ.
Túc Minh Khiêm sáp lại gần Lịch Duyệt Tinh, cắn cổ hắn, hung dữ: “Em cố ý đấy, Tây Mộc, ngoài việc chọn chấp nhận, anh cũng có thể chọn chấp nhận.”
Chấp nhận, và, chấp nhận?
Đây có phải câu hỏi trắc nghiệm không?
Ngay lúc Lịch Duyệt Tinh chần chừ, cơ thể ấm áp hơn nước áp sát vào da thịt hắn, nhẹ nhàng bao lấy hắn, Túc Minh Khiêm đã chui vào trong lòng Lịch Duyệt Tinh.
“Tây Mộc…”
Túc Minh Khiêm hôn phớt Lịch Duyệt Tinh.
Sau đó, đôi môi mềm mại di chuyển xuống dưới theo đường viền của Lịch Duyệt Tinh, tới cằm rồi dời xuống cổ.
Đây là sự đụng chạm trên mặt nước.
Dưới nước, Lịch Duyệt Tinh cảm nhận được nhiều thứ hơn.
…
Nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên.
Thời gian trôi qua, tiếng thở dốc của Túc Minh Khiêm ngày một dồn dập, sắp đến điểm tới hạn.
Ngay khi Túc Minh Khiêm bị phân tâm, một câu hỏi thình lình vang lên bên tai cậu, câu hỏi nhẹ nhàng mà đầy dụ dỗ: “Bé cưng à, cái đêm em khiêu vũ trong game ấy, em nói bên tai anh một câu, em nói, “Em muốn anh…”, em muốn anh làm gì?”
Túc Minh Khiêm không thể tập trung nổi nữa, cậu trả lời theo bản năng:
“Sao anh biết câu này… Em, em muốn nói…”
“Em muốn anh làm bất cứ chuyện gì với em…”
Lịch Duyệt Tinh: “Như giờ có tính không?”
Túc Minh Khiêm: “… Ừm.”
Lời nói của đối phương hạ cánh lên trái tim Lịch Duyệt Tinh.
Dục vọng không thể kìm được, nương theo câu nói ấy, đồng thời trào dâng cùng Túc Minh Khiêm.
Sương mù trong phòng tắm tan hết.
Lịch Duyệt Tinh ôm Túc Minh Khiêm đã được sấy khô tóc, bọc trong khăn tắm thành cái kén ra khỏi phòng tắm, vào phòng ngủ chính bên cạnh.
Hắn đặt cậu xuống giường, rồi vén chăn đắp cho cậu, dém kỹ góc chăn, sau đó mới chui vào chăn từ bên kia giường.
Hắn chọc Túc Minh Khiêm qua chăn: “Mệt không em?” Hắn than thở, “Chưa khỏe mà đã dám làm mấy cái chuyện này rồi…”
Túc Minh Khiêm mỉm cười, một nửa nụ cười giấu trong khăn tắm: “Em có làm gì đâu.”
Lịch Duyệt Tinh dừng mắt trên đôi môi đỏ mọng của Túc Minh Khiêm, tiếp đó chuyển sang đôi tay mảnh dẻ như nghệ sĩ piano của cậu: “Rõ ràng là làm hết rồi, chỉ chưa làm đến bước cuối thôi…”
“Như tụi mình được gọi là xác định quan hệ. Xác định mối quan hệ về mặt sinh học con người”
Túc Minh Khiêm ngước mắt.
Đôi mắt kia lấp lánh, tựa viên kim cương tỏa sáng giữa ban ngày.
Nhưng mà lần này Lịch Duyệt Tinh không bị lừa, hắn trực tiếp kéo cao chăn lên che đi đôi mắt quyến rũ kia.
Hắn phiên dịch lời nói mang tính khoa học của Túc Minh Khiêm thành câu văn: “Có nghĩa là, em là của anh, anh là của em.”
Một tiếng cười nghẹt truyền tới từ dưới chăn.
Sau đó không còn tiếng động gì nữa.
Lịch Duyệt Tinh trùm chăn lên người cậu một lúc thì kéo ra, lặng lẽ liếc nhìn, phát hiện người nọ đã nhắm mắt, yên lặng nghỉ ngơi.
Thế là hắn lại kéo chăn xuống, đắp đàng hoàng trên ngực Túc Minh Khiêm. Đoạn hắn cũng nằm xuống, nhắm mắt ngủ.
Vừa nhắm một lát hắn đã lại mở ra, nghiêng người duỗi tay ôm cậu vào lòng, cùng chìm vào giấc ngủ.
------oOo------