Tôi thấy Albert như là bản thân mình của quá khứ, nhưng cậu bé này giỏi hơn tôi.

Tôi nghĩ nếu làm một công việc mà nhóc đó thích thì chắc chắn sẽ còn vươn xa hơn nữa.
"Trước tiên, theo anh, em nên thử làm những công việc khác.

Tuy hiện tại em vẫn còn nhỏ, nhưng em có thể thử tham gia một số chương trình học tập của trường hoặc của một tổ chức nào đó.

Nếu em thấy thích, thì có thể đó là ngành nghề mà em muốn, nhưng nếu đáp án là không thì hãy cứ kiên trì tiếp tục.

Nếu em không thấy một thứ gì tốt hơn âm nhạc, thì có lẽ âm nhạc là một thứ em đang tìm kiếm." - Sau đó tôi đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, tay sờ lên một phím đàn.

- "Em có thể thấy âm nhạc vô cùng chán, vậy anh có thể hỏi, tại sao em lại học âm nhạc không.

Bố em bắt ép em à?"
"Em...!em lúc đầu thấy âm nhạc rất thú vị.

Vì thế mà em cố gắng theo ông ta mà học hỏi sâu hơn và vì thế em có thể học rất nhanh.

Nhưng hiện tại, tự em cảm thấy rằng bản thân mình đã rất chán nó.

Âm nhạc đối với em quá vô vị.

Nhưng nghe thấy anh hát lại tràn đầy cảm xúc như thế, em muốn một lần nữa tin vào nó."

"Vậy tại sao em không tự mình nghiên cứu ra một thể loại âm nhạc mới.

Dù rất khó, nhưng không gì là không thể.

Nếu đã thấy bản thân mình quá chán với các thể loại nhạc hiện tại, em cũng không muốn sáng tác theo khuôn mẫu đó, tại sao không tự làm cho mình một thể loại mới, hoặc kết hợp nó lại với nhau.

Đối với anh, âm nhạc có thể cho anh gửi gắm cảm xúc của riêng anh tới mọi người, nhưng có thể đối với em, âm nhạc là thể hiện mình."
"Vậy em sẽ cố gắng hết mình."
"Ừ, cố gắng.

Anh nghĩ 1 năm tới, em thử không làm một thứ gì liên quan tới âm nhạc xem sao.

Dù sao em còn bé, còn nhiều thứ chưa trải nghiệm." - Tôi đứng trước mặt Albert mà xoa đầu nó.
"Em sẽ thử.

Nhưng anh vẫn còn bé mà, em thật hâm mộ anh vì ngay từ nhỏ anh đã biết được ước mơ của mình là gì."
"..."
Tôi câm lặng.

Tôi biết giấc mơ của mình là gì, nhưng lại không thực hiện nó.

Còn Albert, một kẻ không có ước mơ, cảm thấy mông lung trước tương lai sắp tới.

Hai chúng tôi mỗi người lại khác nhau, nhưng đều có sự mịt mù đó.

Có lẽ ông trời cho tôi quay trở lại để giúp đỡ họ hay sao.
"Làm theo lời anh, hãy cố gắng thử dành 1 năm để thăm thú mọi nơi, trải nghiệm mọi thứ.

Hiện tại em cũng học ở trên trường nữa, nên cũng phải tập trung vào việc học, biết đâu học một thứ gì đó có thể khiến em phát hiện ra mình muốn trở thành người này, người kia thì sao."
"Vâng, em sẽ cố gắng hết mình.

Em yêu anh quá, anh có thể trở thành vợ em được không? Để mỗi lần em cảm thấy như vậy, anh sẽ lại khuyên bảo em."
"Không được, anh là con trai, em cũng là con trai, không thể được đâu." - Tôi cố gắng đẩy thằng nhóc đang ôm bụng tôi.
"Được mà.

Chú của em cũng cưới một chú khác về làm vợ mà.

Họ sống với nhau rất hạnh phúc, hiện tại họ còn nuôi một đứa bé ở cô nhi viện.

Dù mỗi người một nơi, nhưng em thấy bọn họ như một gia đình thật sự vậy."
"Như vậy cũng không được.

Em còn bé, đừng quan tâm nhiều tới chuyện yêu đương." - Tôi cố gắng thoát ra nhưng không được, lại để mặc cho Albert ôm.
"Vậy nếu như em tìm được điều em muốn, rồi trở nên thành công, anh phải làm vợ em nhé.

Lúc đó em sẽ nuôi anh cùng với con luôn.

Đúng là một cuộc sống mơ ước." - Albert dũi đầu vào bụng tôi.

Mái tóc vàng kim ấy khiến tôi rất muốn xoa nó.
"Như vậy cũng không được." - Tôi kiên quyết từ chối mặc cho Albert cứ cọ tới cọ lui vào bụng tôi.
"Sao lại không được chứ."
"Em còn bé đừng suy nghĩ tới vấn đề này nữa."
"Vậy anh lớn hả."
"Ừ, anh lớn hơn nhóc đó."
"Vậy mẫu người yêu lí tưởng của anh là gì."
"À thì, anh cũng chưa nghĩ tới nữa."
"À, hóa ra anh cũng chỉ là trẻ con thôi.

Em còn biết nghĩ tới yêu, còn anh thì..."
Tôi hơi ngại một chút.

Tôi lại để thằng bé chỉ nhỏ hơn mình một nửa dạy cách để yêu.

Tôi nghĩ trong chốc lát rồi nói với nhóc.
"À thì anh muốn một người nào đó có thể hiểu anh, yêu anh.

Người đó sẽ đi cùng anh tới hết con đường đời này.

Anh cũng mong rằng, anh và người đó có thể sánh vai ngang nhau, để không thẹn với nhau, cũng không để ai cảm thấy mình phụ thuộc vào người còn lại."
"Anh nhớ lời đó, đợi khi nào hai chúng ta có thể như vậy.

Chúng ta phải trở thành vợ chồng." - Albert buông tôi ra.

- "Nào anh, ngoắc tay với em, không được thất hứa đâu đấy."
Tôi bị ép buộc phải ngoắc tay với nhóc con.

Tôi nghĩ rằng, trong tương lai, Albert sẽ đi xa hơn, rộng hơn, sẽ tìm được người nào nhóc ấy thực sự yêu thì chắc chắn sẽ quên tôi thôi.

Còn tôi thì chỉ là một ấn tượng nhỏ nhoi của nhóc, chỉ là một ngọn lửa nhỏ trong không gian tối tăm của cuộc đời nhóc.

Chờ khi nào nhóc lớn hơn, tìm được một ngọn lửa lớn hơn và sẵn sàng bùng chày vì nhóc, có lẽ tôi cũng không xuất hiện trong đầu Albert nữa.
Sau khi thực hiện 1001 cách để chứng minh không ai được phá vỡ lời hứa, nhóc con đó bắt đầu cùng tôi tập hát bài hát của vòng này.
Albert cùng tôi hát, nhóc đó hát lời của Huân Bất Đồ.

Nhóc đó hát rất hay, kĩ thuật sử dụng đúng chỗ, không phô trương, không thừa không thiếu.

Tuy nhiên có lẽ vẫn còn non nớt nên không thể thể hiện được cảm xúc gì cả, đúng như nghĩa đen của một sự vật đẹp đẽ nhưng bên trong lại rỗng tuếch.

Tôi nghĩ đó là khuyết điểm duy nhất mà thôi.

Cảm xúc là phải trải nghiệm, tôi đã từng trải nghiệm rồi nên mới có thể chìm đắm vào như vậy.

Và đó là những gì Albert cần..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play