Thời gian qua tôi thực bận rộn, gần như học tập, làm việc chiếm hết thời gian của tôi khiến tôi không suy nghĩ gì thêm.

Tôi chỉ biết mình phải cố gắng hơn để có thể đạt được những gì mình muốn.
Buổi sáng, tôi ăn mặc khá đẹp mắt nhưng vẫn gọn gàng để đi tham gia buổi audition này.
Anh tôi cũng biết tôi sẽ đi nên cũng đề nghị được chở tôi đi tới nơi thi.

Lúc nhìn thấy tôi mặt mày mệt mỏi mỗi lúc tập nhảy về, anh tôi lại bù lu bù loa lên như gà mẹ bảo tôi phải biết chăm sóc bản thân mình.

Tôi chỉ cười bảo anh là dù mệt nhưng vui lắm.

Anh tôi không nói gì, chỉ dặn tôi đừng cố gắng tới liều mạng như vậy.
"Không cần đâu anh, em có chị Mẫn chở em tới đó rồi."
"Ừ, được rồi." - Xong anh tôi lại xoa xoa đầu tôi khiến nó lại trở nên bù xù.

- "Thi tốt nhé em trai."
"Anh, đừng xoa đầu em như thế.

Hôm nay em phải đi thi mà."
Anh tôi lại bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn tôi xin lỗi.

Tôi cũng cười cười mà đấm đấm vào tay anh.
Tôi đứng ở trước cửa căn hộ để đợi Mẫn Nhi tới đón tôi.

Tôi cũng đã có ý từ chối chị ấy, nhưng chị vẫn cứ khăng khăng đòi dắt tôi đi thi.

Chị bày cho tôi vận chị với tôi vô cùng hợp nhau nên mọi thứ sẽ được thuận lợi như tôi muốn.

Có vẻ như chị biết rằng tôi không tin việc này, chị ngại ngùng mà bảo rằng, chị muốn tới chỗ đó một lần nữa, dù sao cũng là cuộc thi âm nhạc đầu tiên mà chị tham gia.
Nói có vẻ hơi sến sẩm, nhưng mỗi người đều có một kỉ niệm đặc biệt nào đó làm thay đổi tính cách con người, hoặc như một sự kiện để khiến con người ta trở thành một con người thành công hay thất bại.

Tôi với chị đều có, với Mẫn Nhi, cuộc thi này như giúp chị biết mình phải cố gắng hơn nữa, còn đối với tôi là sự từ bỏ.

Tôi biết hoàn cảnh giữa chị và tôi không giống nhau, gia đình tôi nghiêm khắc hơn, ngăn cấm tôi, còn Mẫn Nhi được mọi người ủng hộ, nên không thể so sánh cả hai với nhau.

Dẫu sao, mọi thứ cũng đã qua, tôi đứng đây một cách mạnh mẽ hơn mà đối mặt với thế giới, để không còn điều gì phải hối tiếc nữa.
Khoảng một lúc thì Mẫn Nhi tới đón tôi.

Chị đi một chiếc xe máy không có gì đặc biệt, chỉ có một màu đen trơn.

Chị đội một chiếc mũ cũng màu đen nốt.

Có lẽ là chị rất thích màu đen.

Mặc dù thời gian tiếp xúc cũng nhiều, nhưng chị không nói cho tôi nhiều về sở thích của chị.

Tôi cũng ngại hỏi, bởi tôi nghĩ đây cũng là chuyện riêng tư của mỗi người.
Chị đưa tôi một chiếc mũ cũng màu đen nốt, rồi bảo tôi trèo lên xe để chị chở đi.
Hôm nay, chị cũng mặc đẹp hơn thường ngay một chút.

Tôi không biết lúc đi làm chị như thế nào, có vẻ cũng đẹp như thế này.
"Tí nữa chị đi dạy à." - Không giấu được sự tò mò, tôi liên hỏi chị.
"Không, hôm nay chị sẽ cổ vũ cho em mà không lấy phí đâu." - Chị không nhìn tôi, nói cũng to hơn để tôi có thể nghe thấy.

Tôi nhận ra giọng chị có chút vui vẻ.
"Tí nữa em mà qua vòng audition chị có cho em gì không?" - Tôi đùa với chị.
"A, chị cũng chưa suy nghĩ nữa.

Lâu lâu không ăn ngoài hàng rồi, hôm nay chị sẽ mời em ăn."
Tôi với chị suốt đường đi cứ luyên thuyên mấy chuyện linh tinh.
Bước tới chỗ audition, phải nói là có rất nhiều người ở đây.

Độ tuổi kéo dài từ 9 tới 18 tuổi nên có rất nhiều dáng người khác nhau đứng túm tụm lại thành một chỗ.

Hiện tại là ở sảnh chờ, chúng tôi trước khi tới đây đã được cung cấp cho một số thứ tự từ trước.

Tôi đi tới đây cũng là buổi thứ ba của buổi audition.

Cuộc thi này mặc dù bắt đầu từ rất lâu về trước nhưng vẫn giữ được nhiệt độ của nó.

Về cơ bản, đây cũng là một đòn bẩy lớn đối với nhiều người.

Tôi có thể liệt kê ra một danh sách dài một mét về những tên tuổi thành công sau chương trình này.
Nhưng có một điều rõ ràng rằng, nữ ca sĩ thường sẽ giữ được nhiệt độ lâu hơn, bởi lẽ họ sẽ không thay đổi quá nhiều về giọng hát.

Khán giả cũng sẽ dễ dàng đón nhận hơn.

Còn nam ca sĩ ở độ tuổi dậy thì như tôi thì khó mà giữ chân được họ.

Nhiều người sau khi dậy thì không thể lên được nốt cao mà họ muốn, tông giọng thay đổi khiến nhiều người như bắt đầu sự nghiệp lại một lần nữa.
Theo tôi thấy, những người sau dậy thì có vẻ như thành công hơn, đa phần họ ở độ tuổi 17, 18.

Họ sắp hoàn thành xong chương trình học bắt buộc, cũng sẽ sớm làm việc.

Như vậy, sau cuộc thi họ có thể toàn tâm toàn ý bước vào sự nghiệp.

Có bước đệm như thế này sẽ càng khiến họ dễ dàng nổi tiếng hơn.
Mẫn Nhi nhìn tôi thấy tôi có vẻ không có nét gì hoảng loạn hay sợ hãi gì cả.

Chị chỉ nắm tay tôi, tôi bất giác quay đầu lại nhìn chị.
"Cứ tự tin như em luyện tập đấy.

Lấy vai trò làm cô giáo dạy thanh nhạc, chị tin em hoàn toàn có thể qua được vòng này."
Tôi gật đầu, rồi đi tới quầy thủ tục để dán tờ giấy ghi số thứ tự lên ngực mình.
Loa thông báo vang lên, từng tốp người đi vào.

Trên mặt những cậu thanh thiếu niên còn phơi phới tuổi trẻ ấy vẫn toát lên vẻ lo lắng, sợ hãi.

Dù sao, đây cũng là một chương trình lớn, mang quy mô toàn quốc nên lo lắng cũng không thể tránh khỏi.
Tôi nhận ra mình ở đoạn giữa của buổi thử giọng.

Lúc đó, tôi ngồi nói chuyện với chị.
Có vẻ như nhớ nhung bầu không khí nơi đây, chị có kể tôi chút chuyện lúc chị đi thi.
Lúc đó, mẹ chị dắt chị đi.

Bà dặn dò chị, bảo chị không cần phải sợ hãi gì hết.

Nếu sợ thì cứ nhắm chặt mắt vào là được.

Chị cũng ậm ừ, vâng dạ.

Đến lúc bước vào phòng thi, chị lúc đó cảm thấy người mình run lẩy bẩy dù chỉ ba bốn người nhìn chằm chằm vào chị.

Chị lúc đó chắc cũng tầm khoảng tuổi tôi.

Chị dù sợ hãi nhưng vẫn tiếp tục hát.

Có thể là do áp lực nên chị quên lời, hát giật cục, đôi khi lại lỡ nhịp.

Chị nhìn thấy họ nhăn mày nhăn mặt lại càng khiến chị mắc lỗi nhiều hơn.

Sau cùng, chị bị loại khỏi vòng đầu tiên.
Chỗ này cho chị nhiều kỉ niệm, cũng là lần thất bại cay đắng nhất.

Từ đó chị cũng tham gia nhiều chương trình khác nhưng kết quả cũng không cao.

Có lẽ tính chị là vậy, cũng không thể ép buộc mà thay đổi được.
[Mời số báo danh từ XXX0 tới XXX9 chuẩn bị.].

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play