Phiên ngoại của Đàm Đài Tẫn: Duyên kiếp vạn năm – P13
Trong lúc Lê Tô Tô đang ở bờ sông Nhược Thủy thì nhóm Tiểu Mật vừa băng xong qua một ngọn núi.
Cả nhóm quyết định dừng chân nghỉ ngơi ở xóm nhỏ dưới chân núi.
Tiểu Mật và Tiểu Nhiên dạo gần đây rất háo hức. Sau chuyện trải qua ở rừng hoa. Các nàng cảm thấy khả năng đối phó của mình với tiểu yêu quái kém quá. Các nàng rất muốn có dịp được chiến đấu rèn luyện thêm với nhiều loại yêu quái khác nhau.
Tiểu Mật: Haizza, bọn yêu hoa lần trước thật quỉ quyệt. Chẳng thèm báo động trước mà đi đánh lén chúng ta. Nếu mà có dấu hiệu trước, ta sẽ không bao giờ bị bắt dễ dàng vậy đâu.
Tiểu Nhiên: Đúng thế, bọn này chỉ được cái lén là giỏi. Có ngon thì cứ đánh trực tiếp.
Cả hai vừa đi vừa trò chuyện rôm rả. Diệp Thanh Vũ thì cứ lo ngắm nhìn Tiểu Nhiên. Xa nhau vạn năm rồi. Hắn rất nhớ nàng. Nay lại vừa trải qua mộng cảnh, mọi việc như mới ngày hôm qua, khiến hắn nhớ nhung nàng hơn, rất muốn ôm nàng.
Lúc ra ngoài hắn có hỏi thăm hai nàng đã thấy gì trong mộng cảnh.
Lúc đó Tiểu Mật có kể là thấy cả nhà đoàn tụ. Tiểu Mật gặp được cha, người nàng luôn mong muốn. Trong mơ nàng còn được gặp cả gia đình Cửu Cửu có cả Tổ Mẫu và Cha Diệp đã ra đi. Nàng được cha nàng yêu thương, chiều chuộng hết mực. Chỉ có điều hình dáng, vẻ bề ngoài của cha rất giống với Tiểu Bạch như một khuôn đúc – khi Tiểu Bạch tiền thân là sợi tơ. Nhưng Tiểu Mật nghĩ đơn giản vì nàng chưa từng thấy hình dạng, ngoại hình của cha. Mà Tiểu Bạch rất đẹp trai, lại là đệ tử nàng yêu thương nên mặc định hình ảnh người cha trong mơ giống Tiểu Bạch. Nàng nghĩ vậy nên cũng không quá suy nghĩ. Nàng tin tưởng rằng giấc mộng đó sẽ sớm thành hiện thực. Nhất định nàng sẽ giúp mẹ nàng tìm cha về. Tiểu Mật tính còn vô tư mà.
Còn hỏi Tiểu Nhiên thì Tiểu Nhiên đỏ mặt. Nàng không thể nói nàng mơ thấy chuyện tình cảm với Cửu Cửu, như vậy thật quá xấu hổ, mất mặt. Lại còn quá hồ đồ. Dù sao Cửu Cửu cũng là bề trên người lớn. Nàng nghĩ nàng mơ thấy người đó giống Cửu Cửu chắc vì là trước giờ nàng không có tiếp xúc nhiều với nam nhân lạ. Lại chưa từng bao giờ yêu ai mơ mộng suy nghĩ về ai. Cửu Cửu là nam nhân đầu tiên nàng gặp, nàng quen biết và có hơi thân thiết như người nhà. Nên nàng mới mơ vậy. Nàng cũng như Tiểu Mật còn ngây thơ, suy nghĩ đơn giản, không nhiều phức tạp. Nàng cũng nghĩ nàng còn nhỏ, chưa yêu một ai nên không có gì lo ngại về giấc mơ đó. Nó qua rồi thôi, cũng không ảnh hưởng nàng.
Tiểu Nhiên: Con cũng không mơ gì nhiều. Chỉ mơ có cha mẹ ở bên. Lại đi chơi, thoải mái sung sướng thôi.
Nghe vậy Diệp Thanh Vũ nửa vui mừng, nửa mang chút thất vọng. Hắn hy vọng nàng có chút cảm tình với hắn. Hoặc ít nhất trong mơ của nàng có chút hình bóng hắn. Hắn thì suốt ngày, từng giờ từng phút để hình bóng nàng trong tim. Một vạn năm qua chưa bao giờ quên nàng, cũng chưa bao giờ hết nhớ nàng. Ngay cả lúc này, khi đang ở bên cạnh nhau. Có lẽ nàng còn nhỏ, chưa biết yêu nên chưa có động tình. Hiaza, làm hắn không biết làm sao để nàng lưu tâm hắn. Kẻ hữu tình, gặp người vô tình. Thật là hết đường mà.
Hai đứa cũng hỏi hắn đã mơ thấy gì. Hắn kể không sót một chi tiết. Kể là đã gặp lại được duyên tình cũ cách đây một vạn năm. Hắn nói hắn đã gặp lại người đó, quay lại bối cảnh một vạn năm trước. Cùng nàng sống hạnh phúc viên mãn nên hắn không muốn tỉnh giấc. Chỉ có điều hắn không nói là người đó giống Tiểu Nhiên.
Lúc đó cả hai đứa cùng thốt lên. Tình yêu của Cửu Cửu đẹp thật, lãng mạn thật. Nhưng tiếc quá, hai người không thể bên nhau.
Hắn tự tin bảo, rồi Cửu Cửu sẽ tìm lại được nàng. Cùng nàng nối tiếp hạnh phúc suốt đời.
Hắn đang suy nghĩ lại chuyện cũ, thì cũng đến xóm nhỏ.
Cả nhóm đi tìm nhà dân xin ở lại.
Đi được hơi xa mà vẫn chưa thấy nhà ai. Đến một lúc cũng tìm được nhà một thôn dân. Ở đây giống một khu tiểu viện nhỏ. Các phòng có vẻ tách biệt lập. Nhóm của họ ở đằng sau khu tiểu viện trong một nơi xa so với gia đình chủ nhà.
Chủ nhà ở đây cũng rất thân thiện mời mọi người ăn tối. Rồi nói chuyện xóm làng. Ở đây có vẻ nhà khá giả. Nói chuyện cũng thân thiết. Cả nhóm lại hỏi thăm xem liệu phía trước có tin tức hay yêu ma quỷ quái gì không để chuẩn bị tinh thần đối phó.
Chủ nhà chỉ hiền lành cười đáp: Các vị chắc khách phương xa đến đây, không biết rồi. Nơi đây quanh 100 dặm rất yên bình, làng quê trù phú. Cảnh vật rất đẹp, dân nơi đây vô cùng hiếu khách nên các vị không cần lo sẽ gặp yêu ma quỉ quái gì. Gia đình chúng tôi sống ở đây rất lâu cũng không nghe nói gì hết. Tối các vị cứ yên tâm nghỉ ngơi.
Mọi người yên tâm vui vẻ. Tiểu Mật đề nghị Tiểu Bạch vừa bị thương nặng mới khỏi. Con thấy mọi người đi nhiều ngày cũng rất mệt rồi. Sẵn ở đây yên bình, cảnh vật đẹp vậy, chủ nhà hiếu khách chúng ta xin ở lại 2 ngày rồi lên đường. Chứ vội vàng làm gì. Để mọi người còn nghỉ ngơi lấy sức.
Tiểu Nhiên và Tiểu Mật còn nhỏ nên ham chơi. Thấy nơi này đẹp nên muốn dừng lại lâu tý để thưởng thức. Còn Diệp Thanh Vũ thì muốn có thời gian dài hơn để ở bên bồi dưỡng cảm tình với Tiểu Nhiên nên cũng gật đầu. Lão Hổ và Tiểu Bạch thì cũng không ý kiến gì. Chỉ có suốt ngày ngủ, lười biếng thôi.
Vào đêm đầu tiên, hầu như mọi người vô sự, mọi chuyện không có gì. Ai nấy đều ngủ ngon vui vẻ.
Vào ngày đầu tiên, Tiểu Mật đòi dẫn đệ tử lên núi vừa chơi, vừa ngắm cảnh, xem có gì vui.
Thế là cả nhóm đi leo núi. Nhìn mọi vật xung quanh đẹp đẽ. Chợt từ xa, Tiểu Mật nhìn thấy một chàng tiều phu đang chặt và bó củi. Cả ba lại gần xem, hỏi thăm đường có chỗ nào đẹp nữa không.
Ngay cái nhìn đầu tiên, chàng trai lạ đã có hảo cảm với Tiểu Mật rồi. Nhìn gần chút, Tiểu Mật cảm thán trong lòng. Ở đây mà sao có người đẹp vậy, có thể nói là có thể so sánh với Tiểu Bạch. Nét đẹp của Tiểu Bạch – Đàm Đài Tẫn – là nét đẹp pha lẫn sự lạnh lùng, lãnh đạm cùng xa cách. Còn nét đẹp của chàng trai là cái đẹp ấm áp, chàng như ánh mặt trời vậy. Nét mặt luôn tươi cười, trong sáng, nụ cười đúng kiểu tỏa nắng. Chỉ cần nhìn thôi, Tiểu Mật đã cảm thấy có cảm giác khác lạ, mà nàng không biết đó là gì.
Tiểu Mật lại rất chủ động, cởi mở chào hỏi khi thấy chàng đẹp trai, ấm áp đến vậy. Ta tên Đàm Đài Tử Mật, còn chàng tên là gì cho dễ xưng hô nói chuyện với nhau.
Chàng trai lạ: Ta tên gọi “ Nhị Tử”. Là con thứ hai trong nhà. Cô nương ở đâu mà lại lên núi này dạo chơi vậy. Còn tiểu cô nương bên cạnh và Thúc Thúc tên gì ah.
Tiểu Mật: Ta là người phương xa đến, chỉ là tiện đường nên vào núi này dạo chơi ngắm cảnh.
Nàng chỉ qua phía Tiểu Nhiên. Còn đây là em gái ta tên Tiểu Nhiên. Phía bên này là Cửu Cửu ta tên Diệp Thanh Vũ.
Nhị Tử: Vậy ah, ta rất vui khi được quen biết mọi người. Nếu các vị không ngại để ta dẫn đường cho các vị dạo chơi.
Tiểu Mật: Không phiền, không phiền chút nào. Rất cảm ơn chàng chịu dẫn chúng ta đi chơi.
Tiểu Nhiên nãy giờ đang ngây ngất với vẻ ngoài đẹp trai của Nhị Tử. Giờ nghe đến tên mình mới sực tỉnh. Nàng khoát tay lia lịa, không phiền đâu, chúng ta rảnh lắm ah. Được chàng dẫn đi là ta vui lắm.
Nàng cũng như Tiểu Mật rất háo hức vui vẻ vì được trai đẹp dẫn đi chơi.
Diệp Thanh Vũ thì không chút vui nào khi thấy Tiểu Nhiên phấn khích như vậy trước vẻ đẹp của chàng trai. Thiếu điều đôi má ửng hồng thôi. Nhưng hắn lại chưa kịp có cơ hội từ chối, hai nàng đã đồng ý. Không muốn làm cả hai mất hứng nên đành đi theo.
Tiểu Bạch lúc nãy cũng nghe cuộc trò chuyện. Hắn chỉ phán rằng. Tiểu sư phụ và tiểu cô nương thật là mê trai ah. Hắn cũng có đẹp bằng ta đâu, sao hai cô nương kia lại phấn khích đến thế. Tiểu sư phụ lần đầu gặp ta cũng không thấy má nàng ửng hồng mà. Chả hiểu mắt hai cô nương kia làm sao. Ta đẹp đúng không? Hắn vừa tự nói rồi hỏi Lão Hổ.
Lão Hổ: Các cô nương còn trẻ thấy đẹp phải yêu thích phấn khích bình thường mà. Còn ngươi ah, nếu lúc trước ngươi cười nhiều hơn, bớt nhăn nhó, khó tánh thì ngươi cũng sẽ đẹp ah. Chỉ tiếc nét đẹp ngươi tam giới thật sự không ai sánh lại. Nhưng muốn thích ngươi, chả ai dám. Ngươi quá lãnh khốc, không biết cười, không biết biểu cảm. Những năm sống cùng ngươi, ta chưa bao giờ thấy ngươi vui vẻ thật sự. Không hiểu sao Thần Nữ lại yêu ngươi được.
Những lời Lão Hổ nói Tiểu Bạch chả hiểu gì. Y gắt lên, sao ngươi nói dài dòng vậy, ta chả hiểu ngươi đang nói về ai. Ta chỉ hỏi ngươi ta đẹp hay không. Ta đúng là bị điên mới đi hỏi một yêu vật như ngươi ah. Ngươi đâu có phải là con ngươi, sao biết cái gì là xấu đẹp. Haizza, thôi khỏi bàn thêm. Ta đi ngủ đây, đừng có áp sát ta vậy, khó chịu lắm.
Lão hổ nói vu vơ: Đúng vậy, giờ chủ nhân không có quá khứ, nên không biết ta nói gì. Có thể như thế này mãi mãi là tốt. Có thể sống vui vẻ không lo nghĩ. Cuộc đời của chủ nhân trong quá khứ, toàn là những tăm tối, khổ sở, sự phản bội, bất công. Chỉ có ánh sáng duy nhất dẫn đường chỉ lối, cứu vớt cho chủ nhân là Thần Nữ. Nhưng nàng cũng lực bất tòng tâm với cái gọi là số mệnh đã định sẵn. Thôi thì vô tri không biết gì như hiện tại là phước rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT